Anh Ấy Bị Bệnh Rồi - Chương 2
5
Đêm khuya, ở cảng gió thổi rất lớn.
Điều kỳ quái là, nơi đây vắng người đến lạ.
Chỉ có mình tôi đang đi.
Khi tôi vừa cảm thấy có điều gì đó không ổn thì người tài xế lái taxi lúc nãy xuống xe nói: “Cô bé à, cô đánh rơi đồ rồi.”
Tôi vừa quay người thì cảm thấy đau nhói ở gáy, rồi bất tỉnh.
Xấu rồi, tôi đã bị ám hại.
…
Tôi ngủ rất lâu.
Tôi có tỉnh lại một lúc, nhưng sau khi bị ai đó đâm kim tiêm vào mu bàn tay, lại chìm vào giấc ngủ.
“Đừng chơi chết cô ta, còn phải dùng đến.” Đó là giọng nói của một người phụ nữ, nghe có vẻ còn trẻ.
Có người hỏi: “Để cô ta ngủ bao lâu?”
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Coi tình hình đã, xem anh ta nói gì.”
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi chỉ kịp nghe thấy họ nhắc đến họ Trần.
Chẳng lẽ đây là những người muốn tranh giành quyền lực với nhà họ Trần?
Vậy là tôi chết chắc rồi.
Dùng thủ đoạn thật là bẩn thỉu.
Khi tỉnh lại, tôi nhất định sẽ trả thù những kẻ đứng sau màn này!
6
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu.
Cơ thể không hề đau nhức, ngược lại còn rất sảng khoái.
Chỉ có điều, mắt tôi bị bịt kín.
Xung quanh không có một âm thanh nào.
Chiếc giường dưới người rất mềm, tôi vừa định ngồi dậy thì nghe thấy tiếng lạch cạch ở cổ tay.
Mấy người này được lắm, thế mà còng tay tôi lại.
Có người mở cửa bước vào.
“A, cô tỉnh rồi à?”
Chắc là một người hầu, cô ta dùng khăn ấm lau tay cho tôi.
“Các người là ai? Tại sao lại nhốt tôi ở đây?”
Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất tôi đang rất hoảng loạn.
May mà đây là hiện đại, nếu là ngày xưa thì không biết có bị bắt lên núi làm áp trại phu nhân không nữa.
Người hầu chăm sóc rất chu đáo, còn đút nước cho tôi uống.
“Cô đừng sợ, ở đây không nguy hiểm đâu.”
Cô ta không chịu nói thêm gì nữa.
Vừa lúc cô ta định đi, tôi bỗng hét lên là mình đau bụng.
Thực ra là tôi đang tự véo đùi mình thật mạnh.
Đau đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Người hầu hoảng hốt, định đi gọi bác sĩ thì tôi vội vàng ngăn lại: “Tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi, cô vừa cho tôi uống nhiều nước nên giờ muốn đi.”
“Cô chỉ cần dẫn tôi đến nhà vệ sinh là được.”
Cô ta do dự một lúc rồi đồng ý.
Sau khi người kia tháo băng bịt mắt cho tôi, bản thân không khỏi ngỡ ngàng.
Căn phòng này trang trí rất tốt, rộng rãi, còn căn hộ tồi tàn của tôi thì không thể so sánh nổi, ngay cả nhà vệ sinh cũng không bằng.
Cổ tay tôi bị còng vào đầu giường.
Thật là biến thái!
Người hầu đi theo tôi đến nhà vệ sinh.
Tôi đứng chắn trước cửa, hơi ngượng ngùng nói: “Có người lạ ở đây tôi không quen, cô cứ ở ngoài đợi nhé.”
Cô ta không yên tâm lắm nhưng vẫn đồng ý: “Vậy cô đi đi, tôi sẽ đợi ở đây.”
Tôi cười trừ rồi đóng cửa lại, khóa trái.
Tôi quan sát xung quanh nhà vệ sinh.
Tin tốt là có cửa sổ.
Tin xấu là đây là tầng tám.
Người hầu gõ cửa: “Cô xong chưa?”
Không còn cách nào khác, tôi đành phải từ bỏ, trong lòng đang nghĩ cách khác.
Người hầu giúp tôi trở về chỗ cũ.
Nhưng trước khi đi, cô ta nói: “Khi nãy thiếu gia nói là xong việc sẽ qua thăm cô ngay.”
Tôi hơi lo lắng.
Không biết thiếu gia này là ai.
Tôi có một tật xấu đó là khi suy nghĩ rất dễ đi vào giấc ngủ.
Ngủ ngon quá, khiến tôi tưởng mình vẫn đang ở căn hộ thuê.
Vặn mình một cái, tôi vô thức gọi tên Trần Tấn Ân.
“Ừ? Anh đây.”
Có bàn tay nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Có ma, tôi thế mà lại nghe thấy tiếng của Trần Tấn Ân.
Nhưng cơ thể tôi cảm nhận được rằng, đây không phải là giấc mơ.
“Vui không? Là anh đây.”
Trần Tấn Ân áp sát tới, ôm chặt lấy tôi.
Mùi nước hoa trên người anh là loại mà tôi từng cố gắng mua bằng mọi giá.
Tuy nhiên, so với thân phận Thái tử nhà họ Trần thì loại nước hoa này có vẻ hơi rẻ tiền.
“Sao lại là anh?”
Tôi hơi tức giận, giơ chân đá loạn xạ.
Anh dễ dàng khống chế tôi.
Từ trên cao truyền đến tiếng cười khẽ: “Ngạc nhiên không?”
Chẳng những ngạc nhiên mà còn sợ nữa đấy.
Cậu nhóc đáng chết này đang chơi trò gì vậy.
“Kiều Lê à, không phải chính em thích chơi những trò này sao?”
Tôi… đột nhiên cảm thấy áy náy.
Đúng vậy.
Lúc trước khi Trần Tấn Ân còn chưa nhìn thấy, tôi đã đối xử với anh như một con chó con, không có khả năng phản kháng.
Lúc đó, tôi vừa dỗ dành vừa đe dọa, ép anh làm những việc không thể nói nên lời.
Lúc đó, anh còn rất ngang ngược.
Là người ở dưới, anh còn lớn tiếng tuyên bố: “Kiều Lê! Chờ đấy! Sớm muộn gì anh cũng khiến em hối hận!”
Báo ứng tới nhanh quá.
Tôi ấp úng, không dám nói thẳng: “Hay là… đổi ngày khác đi, em có việc gấp, thật sự rất gấp.”
Tôi đoán là mắt anh đã khỏi rồi.
Trần Tấn Ân khi trở về nhà họ Trần không phải là người dễ đối phó, tôi tự biết mình không phải là đối thủ của anh.
Nếu có thể chia tay trong hòa bình thì tốt quá rồi.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, và còn đánh giá thấp cả Trần Tấn Ân nữa.
“Việc gấp gì?”
“Muốn rời khỏi anh sao?”
“Kiều Lê à, em phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói.”
Những ký ức xưa cũ ùa về chỉ vì câu nói đó, mặt tôi đỏ bừng.
Tôi lắp bắp giải thích: “Lúc đó em… em say rượu nên mới nói linh tinh.”
Chàng trai cong eo, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Anh không muốn nghe những lời giải thích đó nữa.
Người này sử dụng chính những chiêu trò mà trước đây tôi đã dạy anh.
Có thể nói bây giờ anh vô cùng thành thạo.
Sau khi cảm nhận được cảm giác nằm trên.
Anh dừng lại, vuốt ve cổ tôi một cách đầy ẩn ý.
“Bảo bối à, tối nay chúng ta chơi trò gì đây?”
“Anh có thể nằm trên được không?”
Nghe mà khiến người ta nổi hết cả da gà.
7
Tất nhiên, viễn cảnh đó đã không xảy ra.
Là vì có một cuộc điện thoại đã cắt ngang.
Người gọi đến được lưu tên là ông già.
Trần Tấn Ân rất khó chịu, từ chối nghe ba lần rồi mới bắt máy: “Anh rảnh lắm à?”
Người đàn ông bên kia điện thoại nghe không ra tuổi tác, bình tĩnh đáp: “Cậu rảnh lắm à?”
Trần Tấn Ân vốn dĩ chỉ ghé qua thăm tôi một chút, bây giờ anh vừa mới về đến nhà họ Trần nên có hàng đống việc phải giải quyết.
Dù khó chịu nhưng chàng trai vẫn miễn cưỡng đứng dậy.
Anh đắp chăn cho tôi, vừa quan tâm vừa đe dọa: “Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, xung quanh đây toàn là camera giám sát, bên ngoài cũng đầy vệ sĩ, em chạy không thoát đâu.”
Trước đây tôi có nghe Tần Thụ nhắc qua một chút.
Lúc nhỏ, Trần Tấn Ân đã trải qua một số chuyện không vui, tính cách có phần cực đoan, đặc biệt là khi xử lý những việc đặc biệt.
Nói cách khác, anh hơi có phần bệnh kiều.
Tôi cứ nghĩ đó chỉ là lời đồn, không ngờ lại đúng như vậy.
Lúc ở căn hộ cho thuê, anh giấu rất kỹ.
Anh luôn tỏ ra như mình bị tôi ép buộc.
Trần Tấn Ân vẫn không yên tâm, trước khi đi anh dặn người hầu ở cửa: “Nếu tôi quay lại mà không thấy cô ấy ở đây, thì cô cũng đừng xuất hiện nữa.”
Chậc, nghe có vẻ hơi đáng sợ.
Nhưng không lâu sau, có người đến và nói chuyện, nghe giọng điệu có vẻ địa vị không nhỏ.
Người hầu mở cửa cho một người phụ nữ vào.
Nằm dài trên giường, tôi lười biếng chơi iPad mà Trần Tấn Ân đặc biệt mang đến để bản thân giải trí.
Tôi đang chơi rất say mê nên chỉ kịp chào hỏi qua loa: “Chào chị.”
Cô ta thu lại ánh mắt dò xét, tỏ ra thân thiện tự giới thiệu: “Tôi là Khương Sắt, cũng là… vị hôn thê từ nay về sau của anh ấy.”
Giọng nói này…
Tôi quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt.
Cô ta ăn mặc sang trọng, quý phái, nhìn vào là biết ngay xuất thân từ gia đình giàu có, chẳng khác gì Trần Tấn Ân.
Vì đọc quá nhiều truyện ngôn tình nên trong đầu tôi chợt lóe lên một cảnh tượng quen thuộc.
Thậm chí tôi còn hơi háo hức: “Cô muốn tôi rời khỏi Trần Tấn Ân à?”
Nói xong, trong lòng tôi đã bắt đầu tính toán số tiền mình sẽ đòi.
Với gia thế của Trần Tấn Ân, đòi một tỷ NDT cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Nếu đòi ít quá, anh sẽ tức chết mất.
Khương Sắt ra hiệu cho người hầu, và họ lập tức đóng cửa lại.
Sau đó, cô ta mang giày cao gót ung dung ngồi xuống ghế sofa đối diện tôi, tư thế sẵn sàng thương lượng.
“Tiểu thư Kiều à, tôi đến đây để làm một giao dịch.”
Đây không phải là câu hỏi mà là một thông báo.
Ngồi quá lâu khiến tôi hơi tê người, lúc này bản thân mới ngồi thẳng dậy, thật sự muốn nghe xem cô ta định nói gì.
“Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã thích Trần Tấn Ân rồi.”
“Vì quá ngây thơ, tôi đã nài nỉ ba mẹ và gia tộc họ Trần tạo mối quan hệ, để hai nhà chúng tôi đính ước.”
“Lúc đó, anh ta giống như một viên ngọc quý, rất được mọi người yêu thích.”
“Tên của Trần Tấn Ân luôn được nhắc đến như một tấm gương sáng cho thế hệ trẻ.”
Tôi đã nghe nhiều câu chuyện như vậy.
Anh là thiên tài, luôn đứng đầu lớp.
Anh chơi đua xe rất giỏi, trên đường đua thì liều lĩnh nhưng ngoài đời lại rất lịch sự.
Anh giỏi kinh doanh, làm việc gì cũng thành công.
Trần Tấn Ân, dù chưa đầy hai mươi tuổi, đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng.
Tôi không hiểu tại sao Khương Sắt lại nói những điều này.
Cô ta nhíu mày: “Nhưng giờ tôi không dám thích anh ấy nữa.”
“Cả gia tộc họ Trần đều rất bệnh hoạn.”
Trong mắt Khương Sắt thoáng qua vẻ khinh bỉ: “Tôi tận mắt chứng kiến anh ta dùng tàn thuốc dí vào tay một người phụ nữ, rồi chửi cô ta là đồ rẻ rách.”
Thật sự, tôi nghĩ có lẽ có lý do nào đó đằng sau chuyện này.
Tôi tin tưởng Trần Tấn Ân.
“Hơn nữa, tôi còn thấy anh ta – người luôn tỏ ra thanh cao, không đụng đến rượu bia, thế mà lại đứng cùng một đám lưu manh, trông rất thoải mái.”
Giọng điệu của cô ta chứa đựng sự căm ghét.
Cứ như thể người cô ta ngưỡng mộ bấy lâu, người vốn dĩ hoàn hảo, lại bị cô ta bắt gặp một mặt tối tăm.
Dù tôi thấy chuyện đó chẳng có gì to tát.
“Anh ta còn từng cố tự tử.”
Từ “tự tử” khiến tôi nghẹn thở.
Chẳng trách, anh luôn mặc áo dài tay hoặc áo khoác, để che giấu cánh tay.
Giờ tôi mới hiểu tại sao lần trước trong thang máy, tôi lại thấy cánh tay anh đầy sẹo.
Người phụ nữ nói với giọng điệu chế giễu: “Anh ta tự biến cả người mình đầy máu me, vì nhóm máu hiếm nên suýt chết.”
“Lúc đó tôi đã lén đi thăm anh ta, thấy anh ta bị nhiều người giữ chặt trên giường bệnh, phải tiêm thuốc an thần.”
“Những vết sẹo đó thật kinh tởm, chẳng khác gì những người khác.”
“Tinh thần của anh ta đã bị tổn thương nặng, không còn bình thường nữa.”
“Tôi biết anh ta thích cô, nên lúc cô trốn đi, chính tôi đã ngăn cô lại.”
“Cô không thể đi, cô phải ở lại để an ủi anh ấy.”
“Gia đình tôi luôn muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Trần, và giờ tôi sắp thành hôn với Trần Tấn Ân.”
“Cô ở lại cũng chẳng thiệt thòi gì, dù sao Trần Tấn Ân cũng không bình thường, chỉ cần cô nói vài lời ngon ngọt thì anh ta sẽ nghe lời thôi.”
Tôi nở nụ cười nhạt.
Khương Sắt không hiểu tại sao tôi lại cười.
Tôi vặn vẹo cái cổ đau nhức, đứng dậy khỏi giường, khoanh tay bước đến trước mặt cô ta: “Tôi cười vì cô tự phụ, cười vì cô cao ngạo, cười vì cô xem những thứ mới mẻ như là tình yêu, cười vì cô hành động mà không suy nghĩ, nói đến hôn nhân là do cô, muốn hủy hôn cũng là do cô, cười vì cô coi anh ấy như một món đồ.”
Cô ta tức giận đứng dậy: “Cô hiểu biết gì mà nói? Cô có tư cách gì để nói tôi?”
“Vậy cô có tư cách gì để chỉ tay năm ngón vào tôi?
“Tiểu thư Khương à, làm người phải có lương tâm. Theo như tôi biết, những năm qua gia đình cô đã lợi dụng hôn ước này rất nhiều. Trả lại những gì đã lấy được từ nhà họ Trần rồi hãy lên tiếng chê bai.”
Cô ta không thể phản bác lại câu nói đó.
Cuối cùng, cô ta tức giận bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Tôi chợt cảm thấy bơ vơ.
Rốt cuộc thì Trần Tấn Ân là người như thế nào?