Ăn Tết Ở Nhà Ai - Chương 3
“Cũng là do con bất tài. Sáng sớm tất bật chuẩn bị cơm nước cho hai ba chục người, làm đồ đạc va vào nhau ầm ĩ, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cha và Bùi Minh.”
“Con chỉ nghĩ rằng, một người con dâu như con, chỉ vì làm mấy bữa cơm mà mệt đến mức suýt nữa sẩy thai, đúng là vô dụng. Thậm chí còn chẳng ngồi nổi vào bàn ăn, phải ngồi ở bàn trà. Làm nhà họ Bùi mất mặt. Cũng vì vậy mà con mới nghĩ đến chuyện dứt khoát chia tay với Bùi Minh.”
Tôi nói lớn tiếng, nhấn mạnh từng chữ, sợ rằng những người xung quanh hóng chuyện không nghe rõ.
Nói xong, tôi còn làm bộ mắt ngấn lệ, vẻ oan ức khiến tôi như muốn bật khóc ngay lập tức.
Những người xung quanh tất nhiên hiểu rõ ý tứ của tôi, liền bắt đầu bàn tán:
“Đây chẳng phải là hành hạ con dâu sao?”
“Cô gái nhà họ Cố còn trẻ, không phản kháng. Nếu là tôi mà đang mang thai giữa trời lạnh thế này mà còn bị bắt nấu nướng, tôi phá luôn cái bếp nhà họ.”
“Đúng vậy, năm nay chắc con dâu không chịu nổi nên không về, không có ai nấu cơm, nhà này mới phải chạy đến đây giảng hòa.”
Bố mẹ tôi nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống. Bố tôi hừ lạnh, nghiêm giọng:
“Thì ra đứa con gái tôi nâng niu như ngọc như vàng, ở nhà các người lại được đối xử như thế này.”
“Nếu nhà họ Bùi đã không xem trọng, còn hành hạ con gái tôi đến vậy, thì ly hôn ngay đi!”
Nói xong, bố không để ý đến phản ứng của mẹ con Bùi Minh, cương quyết đóng sầm cửa lại.
Bùi Minh thấy mục đích không đạt được, tất nhiên không chịu, nắm lấy khung cửa gào lên:
“Cố Minh Nguyệt, có người phụ nữ nào lấy chồng mà không như vậy? Chỉ làm một bữa cơm thôi, cô làm quá lên làm gì?”
“Trước đây cô có chút tính khí trẻ con, tôi còn nhịn được. Bây giờ ngay cả mẹ tôi đã đích thân đến đón, cô đừng không biết điều!”
Tôi nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh như chớp của anh ta, chỉ cười nhạt, phẩy tay:
“Xin lỗi, mặt nhà các người lớn quá, tôi không nhận nổi.”
Nói rồi, cánh cửa đóng sập mạnh mẽ.
Bùi Minh bên ngoài bị cửa suýt kẹp tay, tức đến mức gào thét:
“Cố Minh Nguyệt, cô muốn ly hôn đúng không? Đang vội tìm người khác đúng không?”
“Cô cứ chờ đấy, không có sự đồng ý của tôi, cả đời này cô cũng đừng mong ly hôn!”
Sau khi đuổi được mẹ con Bùi Minh đi, bố mẹ tôi vẫn không khỏi lo lắng, ánh mắt nhìn tôi đầy thương xót, hối hận, nhưng tuyệt nhiên không có chút trách móc nào.
Tôi trấn an họ bằng một cái gật đầu nhẹ, ra hiệu không cần quá lo lắng.
Dù sao tôi cũng đã dự liệu trước việc Bùi Minh sẽ làm trò như vậy, nên đã âm thầm nhờ những người hàng xóm xung quanh bố mẹ giúp lan truyền mọi chuyện.
Quả nhiên, khi tôi ngẩng đầu nhìn xuống dưới lầu, liền thấy mẹ con Bùi Minh bị đuổi ra ngoài, sắc mặt vẫn đầy vẻ bất mãn.
Chỉ chốc lát, ánh mắt hai người bọn họ đã bị một nhóm các bà thím đang trò chuyện dưới lầu thu hút.
“Thấy không, con gái nhà họ Cố bị nhà chồng đuổi về rồi, còn ôm theo một đứa bé mới sinh nữa.”
“Ôi trời ơi, thế này thì chết dở. Nghe nói vợ chồng nhà họ Cố vừa mới phá sản, căn nhà họ ở cũng sắp bị thu hồi. Vậy thì cả nhà này sống ở đâu đây?”
Mẹ chồng tôi, vốn rất thính tai, lập tức tiến lên hỏi chuyện:
“Các chị nói là nhà họ Cố trên lầu à?”
Nhóm các bà thím, vốn đã được tôi sắp xếp trước, thấy mẹ chồng tôi mắc câu, liền nghĩ bụng tiền thưởng lần này chắc chắn là của mình, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể.
“Đúng rồi, còn ai vào đây nữa? Tôi nghe nói hai ông bà già đó năm nay kinh doanh lỗ vốn, vốn định chờ con rể về ăn Tết, định bảo con rể bán căn nhà tân hôn đi để bù vào.”
“Nhưng ai ngờ, còn chưa đến Tết, con gái đã bị đuổi về rồi.”
Nghe vậy, mẹ chồng tôi cũng phụ họa:
“Thật sao? Sao lại như thế được? Hai ông bà đó trước đây giàu có lắm mà?”
Bà thím bĩu môi, nói tiếp:
“Đó là chuyện trước đây thôi. Làm gì có ai cứ mãi thuận buồm xuôi gió?”
Vừa nói, bà vừa lấy điện thoại trong túi ra, tìm một tấm ảnh rồi đưa cho mẹ chồng tôi:
“Này, tuần trước tôi vừa bắt gặp họ đi vay tiền con trai tôi đấy. May mà tôi phản ứng nhanh, không cho vay. Nhà sắp bị thu hồi, đến lúc đó họ chạy mất, tôi biết đòi tiền ở đâu?”
Chỉ vài câu đã khiến mẹ chồng tôi tin đến tám chín phần, bà lưỡng lự ra hiệu cho Bùi Minh.
Nhưng tôi hiểu rõ, Bùi Minh vốn không phải là người dễ dàng tin tưởng như vậy.
Quả nhiên, không lâu sau, tôi nhận được một tin nhắn thăm dò:
“Minh Nguyệt, anh biết mình sai rồi. Anh đã nói với mẹ là năm nay nhất định về nhà em ăn Tết. Em quay về được không, hả?”
Nhìn dãy số lạ, tôi bật cười lạnh, nhắn lại:
“Bùi Minh, thật ra em cũng không giận đến thế. Dù sao chúng ta cũng đã bao năm tình cảm, con lại còn nhỏ như vậy. Nhưng bố mẹ em cứ cảm thấy em chịu uất ức, nhất định đòi ly hôn.”
“Vừa rồi ngay trước mặt họ, em cũng không dám nói gì nhiều. Nhưng em đã khuyên mãi, cuối cùng bố bảo, về lại nhà anh thì xa quá, sợ em chịu thiệt mà họ không biết. Nên muốn anh bán căn nhà ở ngoại ô, đưa tiền cho em, rồi họ thêm vào chút nữa để mua căn nhà gần họ. Anh thấy sao?”
Sau khi gửi tin nhắn, phía Bùi Minh không hồi đáp.
Tôi không chắc anh ta có tin hay không, chỉ đành tiếp tục làm theo kế hoạch, tiếp tục diễn trò.
Hai ngày sau, khi Bùi Minh đến để kiểm chứng thông tin, vừa hay trông thấy cả gia đình tôi đang bận rộn dọn dẹp, tay xách nách mang những túi lớn túi nhỏ chuyển nhà.
Tôi ôm con, vừa khóc lóc cầu xin một người đàn ông dữ tợn, vừa nghẹn ngào van vỉ anh ta nới thêm thời gian.
Người đàn ông được thuê làm “kẻ thu hồi nợ” bực tức đẩy mạnh tôi ngã xuống đất, giọng hầm hầm:
“Hoặc đưa tiền, hoặc giao nhà.”
“Cô bảo chồng cô có tiền, có thể trả. Nhưng đã nới cho cả tuần rồi mà chẳng thấy một xu nào, bảo tôi tin cô kiểu gì?”
Mẹ tôi ngồi bên khóc không thành tiếng, thấy tôi ngã liền lao đến che chở cho đứa bé, nghẹn ngào:
“Muốn thu nhà thì cứ thu, sao còn đánh người chứ?!”
Cảnh tượng ồn ào hỗn loạn đó khiến Bùi Minh trốn ở một góc quan sát, hoàn toàn tin là thật.
Đặc biệt là câu nhắc đến anh ta, khiến anh ta hoảng hốt, định lén lút bỏ đi.
Thấy diễn kịch đã đủ, tôi giả vờ như vừa phát hiện ra anh ta, lao tới níu chặt không buông:
“Chồng ơi! Em biết mà, em biết anh sẽ không thực sự bỏ mặc mẹ con em.”
“Em xin anh, anh hãy bán căn nhà đi, đợi qua cơn khó khăn này, ba người nhà chúng ta sẽ sống những ngày tốt đẹp, được không?”
Bùi Minh thấy tiếng tôi gào khóc đã thu hút sự chú ý của “tay đòi nợ” liền hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng ống quần đã bị tôi giữ chặt không buông, khiến anh ta không cách nào thoát thân.
Tôi vừa khóc lóc nước mắt ngắn dài, vừa kín đáo quay lưng lại để ra hiệu cho tay đòi nợ.
Người đàn ông đó lập tức hiểu ý, bước nhanh về phía chúng tôi.
Bùi Minh, vốn là kẻ nhát gan, liền mềm nhũn cả người. Trong cơn hoảng loạn, anh ta vội vàng móc từ trong túi ra tờ đơn ly hôn nhăn nhúm, ném thẳng xuống trước mặt tôi:
“Cố Minh Nguyệt, không phải cô muốn ly hôn sao? Tôi đã ký xong rồi! Chuyện nhà cô không còn liên quan gì đến tôi nữa, tự mà lo liệu!”
Nói xong, anh ta dùng hết sức giật mạnh ống quần khỏi tay tôi, rồi không ngoảnh đầu lại, chạy biến đi như trốn.
Tôi nhìn tờ đơn ly hôn vừa lấy được, vui sướng ngồi xuống đất, cầm nó lên xoay mấy vòng để ngắm nghía.
Trong thời gian chờ đến ngày chính thức hoàn tất thủ tục, để đề phòng Bùi Minh đổi ý, tôi và bố mẹ cố tình “đóng vai khổ sở” trong căn nhà cũ.
Hằng ngày, tôi đăng những bài viết buồn bã trên mạng xã hội mà chỉ mình Bùi Minh có thể nhìn thấy.
Ngay trước ngày hết thời gian chờ, tôi vẫn không quên gửi video cho anh ta, nước mắt lưng tròng, làm như đang cầu xin anh ta quay lại.
Về phần Bùi Minh, từ sau ngày hôm đó, anh ta như “đắc ý vênh váo”.
Công ty vốn định sa thải anh ta vì tình hình kinh doanh khó khăn, nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại may mắn thoát nạn.
Không những vậy, trên đường đi làm về, anh ta còn gặp được “mùa xuân thứ hai”.
Đó là một cô tiểu thư nhà giàu có xe, có nhà, và vì một sự nhầm lẫn mà được Bùi Minh cứu giúp. Cô ta nhất định đòi cưới anh ta cho bằng được.
Dù biết Bùi Minh đã có con, cô ta vẫn hào phóng tuyên bố: Chỉ cần Bùi Minh sau này không qua lại với tôi và đứa bé, cô ta không để tâm. Thậm chí còn sẵn sàng sinh ngay hai đứa con cho anh ta sau khi cưới.
Sự nghiệp và tình yêu đều thành công, Bùi Minh bắt đầu “hào phóng” tuyên bố trong video rằng anh ta sẽ không tính toán số tiền nợ phát sinh từ việc thuê xe và mua nhà trong thời gian hôn nhân.
Nhưng cũng sẽ không chu cấp một xu nào cho con.
Tôi tất nhiên không đồng ý, điên cuồng chất vấn anh ta sao lại nhẫn tâm như vậy. Dù gì đứa trẻ cũng là con ruột của anh ta.
Nhưng Bùi Minh chẳng hề bận tâm đến lời tôi nói. Giờ đây, anh ta còn sốt sắng muốn ly hôn hơn cả tôi. Cuối cùng, anh ta đồng ý nhượng bộ, ký giấy từ bỏ quyền làm cha, cam kết không còn trách nhiệm với đứa trẻ và cũng không cần đứa trẻ chăm sóc anh ta sau này.
Thấy mục đích đã đạt được, tôi cũng không dây dưa thêm. Trong video, tôi giả vờ cầm củ hành để làm mình khóc dữ dội hơn, không quên mắng chửi anh ta vài câu cho tròn vai.
Ngày nhận giấy ly hôn, Bùi Minh đưa cả bạn gái mới đến.
Thấy tôi đang đứng trước cửa văn phòng đăng ký, anh ta lập tức ngẩng cao đầu, trông như một con công kiêu ngạo khoe mẽ.
“Cô vội ly hôn vậy sao? Không phải là vừa tìm được kẻ thay thế, chuẩn bị đi làm bảo mẫu cho người ta đấy chứ?”
Tôi không thèm để ý đến anh ta, chỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng bên cạnh, cười nhạt nói:
“Bùi Minh, chúng ta còn chưa chính thức ly hôn mà? Anh làm như vậy có xứng đáng với tôi, có xứng đáng với con không?”