Ăn Tết Ở Nhà Ai - Chương 1
1.
“Chuẩn bị đi, năm nay về sớm hai ngày phụ giúp. Bố mẹ anh sẽ tổ chức họp mặt gia tộc,” chồng tôi, Bùi Minh, nói với vẻ thản nhiên, tay vẫn không ngừng gắp thịt cho vào miệng.
Tôi rời mắt khỏi đứa trẻ, nhíu mày bất mãn: “Ý anh là gì? Chẳng phải đã thỏa thuận năm ngoái ở nhà anh, năm nay ở nhà em rồi sao?”
“Bố mẹ em đã chuẩn bị đồ đạc cả tháng nay để đón chúng ta về. Giờ anh đổi ý là thế nào?”
Nhưng Bùi Minh chỉ nhún vai, vẻ không quan tâm: “Năm nay về nhà anh thêm lần nữa. Bố mẹ anh tổ chức họp mặt gia tộc, không về thì ra cái thể thống gì.”
“Với lại, em là vợ người ta rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ là sao? Mặt mũi nhà anh còn để đâu?”
Những lời nói nghe có vẻ đường hoàng, nhưng tôi thừa hiểu, chuyện tổ chức họp mặt chỉ là cái cớ.
Nhà anh năm nào chẳng họp mặt, chẳng lẽ tôi năm nào cũng không được về nhà sao?
Trước khi cưới, anh ta hứa chắc như đinh đóng cột, bảo đảm sẽ không nuốt lời, chỉ cần năm đầu tiên ở nhà anh, tôi cũng đồng ý.
Nghĩ rằng năm đầu tiên là chuyện nhỏ, tranh cãi chỉ tổ ảnh hưởng tình cảm.
Nhưng giờ đây, sự nhường nhịn của tôi giống như một trò cười.
Thấy tôi im lặng, mặt Bùi Minh bắt đầu tỏ vẻ khó chịu: “Cô Minh Nguyệt, em trưng cái mặt đó ra với ai đấy?”
“Chẳng có cô vợ nào không về nhà chồng dịp Tết cả. Chắc là em đọc mấy bài trên mạng nhiều quá rồi, đầu óc toàn suy nghĩ viển vông.”
“Bây giờ con cái cũng có rồi, em cũng nên tỉnh táo lại, sống đàng hoàng một chút.”
Chỉ cần vài ba câu, anh ta đã bộc lộ ý định.
Đơn giản là trước cưới thì dỗ ngọt, sau cưới sinh con rồi, anh ta nghĩ tôi chẳng thể làm gì được.
Cơn giận trong lòng bùng lên, tôi cứng rắn đáp: “Muốn về thì anh tự về, năm nay tôi nhất định về với bố mẹ tôi.”
Nghe vậy, Bùi Minh cũng lớn tiếng: “Được thôi, Minh Nguyệt, cô giỏi nhỉ!”
“Dù sao tôi cũng sẽ lái xe về. Cô muốn về nhà mẹ đẻ thì tự mua vé mà về!”
“Anh!” Tôi giận đến mức suýt đứng bật dậy, may mà kịp nhìn đứa con đang ôm trong lòng, mới cố nhịn: “Bùi Minh, anh biết rõ còn chưa đầy một tuần là đến Tết, vé xe tàu đã hết từ lâu rồi, em biết đi đâu mà mua?”
“Hơn nữa, xe là của hồi môn của em, nếu lái thì phải do em lái về!”
2.
Nghe tôi lớn tiếng, mặt Bùi Minh càng đắc ý.
Dường như anh ta nghĩ đến điều gì thú vị, khóe miệng nhếch lên đầy chế giễu: “Cô lái? Minh Nguyệt, cô có biết bằng lái xe trông thế nào không? Cô lái nổi chắc?”
Một câu nói của Bùi Minh kéo tôi ra khỏi sự tức giận, khiến ký ức ùa về như sóng triều.
Khi mới cưới, hai bên gia đình thỏa thuận, anh ta lo mua nhà, tôi lo xe và trang trí nội thất.
Hồi đó, tôi háo hức tìm lớp học lái xe, tưởng tượng sau này sẽ lái xe đi du lịch khắp nơi.
Nhưng Bùi Minh luôn ngăn cản: “Chúng ta lúc nào chẳng đi cùng nhau, em cần gì học lái xe?”
“Lái xe làm gì cho khổ, ngồi bên cạnh ngủ một giấc là tới nơi rồi.”
“Con gái mà lái xe dễ gây tai nạn lắm. Lúc đó xe mới lại thành xe hỏng, em không thấy tiếc sao?”
Hồi đó, mới cưới, anh ta vẫn tỏ ra tử tế, cộng thêm việc tôi có bầu không lâu sau đó, nên chuyện học lái xe dần bị gác lại.
Giờ thì tôi nhận ra, hóa ra ngay từ đầu, Bùi Minh đã tính toán như vậy.
Thấy tôi thất thần, anh ta càng tin rằng tôi không có cách nào làm khác.
Anh ta nói vài câu về kế hoạch Tết, rồi quay người về phòng.
Tôi bế con, ngồi bên bàn ăn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Một bàn cơm nguội lạnh, tôi chỉ ăn được một miếng, nhưng lại nuốt không trôi.
Đúng lúc này, điện thoại mẹ tôi gọi đến.
Tôi lau vội nước mắt, hạ giọng nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi dường như nhận ra điều bất thường trong giọng nói của tôi, im lặng một lúc rồi hỏi: “Không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi bao giờ con và Bùi Minh về? Bố con cứ lo trời lạnh, cháu còn nhỏ, hay là bố mẹ lên thăm các con?”
Câu hỏi thận trọng của mẹ làm tôi không thể kiềm chế, nước mắt lại trào ra.
Tôi nghẹn ngào, nói không thành lời.
Mẹ tôi cuống lên: “Con sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Có phải chăm con mệt quá không? Mẹ đã bảo rồi, bỏ việc về đây để mẹ giúp con mà.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, con ngoan, không khóc nữa!”
Nhưng mẹ càng dỗ, tôi càng khóc nhiều hơn. Không dám khóc thành tiếng, sợ làm con thức giấc, tôi đành ôm con ra ban công, nói: “Mẹ, con muốn ly hôn. Con hối hận rồi.”
3.
Đầu dây bên kia, mẹ tôi đột nhiên im lặng, nhưng không hỏi thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu thật sự chịu không nổi, thì về nhà. Bố mẹ luôn ủng hộ con.”
Thấy tôi không nói gì, mẹ từ tốn tiếp lời, kể ra những điều bà đã giấu trong lòng suốt bao năm.
Hóa ra, bố mẹ tôi vốn không đồng ý để tôi lấy Bùi Minh.
Nhà Bùi Minh nghèo, lại nhiều quy tắc. Họ sợ tôi sẽ chịu thiệt khi về làm dâu.
Nhưng vì chúng tôi từng yêu nhau từ thời đại học, lại định cư ở thành phố lớn, nên họ đành chấp nhận.
Nhưng ngay từ đầu, Bùi Minh đã ngấm ngầm ám chỉ với bố mẹ tôi rằng căn nhà anh ta mua ở vùng ngoại ô quá xa, quá bất tiện.
Anh ta muốn bố mẹ tôi bỏ tiền mua một căn hộ lớn trong nội thành cho chúng tôi.
Tuy nhiên, bố mẹ tôi không đồng ý, ngoài chiếc xe làm của hồi môn, họ không chịu nhượng bộ thêm điều gì khác.
Bây giờ nhìn thấy tôi và Bùi Minh đã có con, bố mẹ tôi vốn định nới lỏng một chút, dự định mượn danh nghĩa đứa trẻ, nhân dịp Tết mà mua nốt căn nhà kia. Nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Nói xong, mẹ thở dài, tựa như an ủi:
“Thôi thì cũng được, đợi con ly hôn xong, mẹ sẽ mua riêng cho con, nhà mình nuôi một đứa trẻ cũng chẳng phải chuyện khó.”
Bố tôi xưa nay ít khi mở miệng, lần này lại hiếm hoi lên tiếng, nói rằng ba ngày nữa ông sẽ kết thúc chuyến công tác, đích thân đến đón tôi và bé con về nhà.
Có bố mẹ chống lưng, tôi dường như tìm lại được con người trước kia của mình.
Nghĩ lại những ấm ức đã chịu, bỗng thấy có chút buồn cười.
Có lẽ vì bị Bùi Minh tẩy não quá triệt để, tôi mỗi ngày một giống kiểu phụ nữ ngoan ngoãn răm rắp mà anh ta mong muốn.
Hoàn toàn quên mất, bản thân vốn dĩ đã có đủ dũng khí để nói “không”.
4.
Trong hai ngày tiếp theo, tôi chẳng buồn nói thêm lời nào với Bùi Minh.
Anh ta tưởng tôi hết cách, cho rằng mọi thứ coi như xong xuôi, đắc chí chỉ đạo tôi chuẩn bị đồ Tết về nhà anh ta.
Tôi đương nhiên không muốn, lấy cớ con nhỏ không thể rời mẹ, dứt khoát không động tay vào bất cứ việc gì.
Năm ngoái, nghĩ thân phận là dâu mới lần đầu về nhà chồng ăn Tết, tôi lo toan mua sắm đủ thứ, chuyện gì cũng tự tay làm, còn bỏ tiền túi sắm sửa không ít.
Tiền bỏ ra chẳng ít, việc lại làm đâu ra đấy, khiến Bùi Minh được phen nở mày nở mặt.
Năm nay Tết sắp kề, Bùi Minh cũng sợ nếu ép tôi quá, nhỡ tôi thật sự giận dỗi đúng dịp năm mới, thì anh ta mất mặt. Miệng anh ta cứ lảm nhảm:
“Có gì đâu mà làm cao dữ vậy, chẳng qua mua ít đồ Tết thôi, tưởng mình to tát lắm chắc?”
Nói rồi, thấy tôi vẫn không đoái hoài, Bùi Minh đành nhìn vào số dư trong điện thoại, nghiến răng tự đi mua sắm.
Tôi đương nhiên thừa biết tâm tư của anh ta. Gần đây kinh tế suy thoái, công ty họ đã giảm lương nửa năm nay rồi.
Khoản tiền tiết kiệm trước đây, Bùi Minh dốc hết để mua căn hộ một phòng ở ngoại ô; để không bị tôi chia phần, anh ta còn cố vay mượn người thân, nhất quyết trả hết một lần.
Sau khi cưới, tôi dĩ nhiên không muốn giúp anh ta trả nợ, nhưng chi phí sinh hoạt cho con thì không thể thiếu.
Bản thân Bùi Minh đã chật vật sẵn, giờ còn bị giảm lương, càng không có dư tiền.
Anh ta quanh co như thế, một phần là không muốn tốn công suy nghĩ xem phải mua những gì, phần quan trọng hơn là anh ta… không có tiền.
Nhưng lúc này, tôi nào còn để tâm, tôi đã liên hệ luật sư ly hôn, mấy chuyện giữ thể diện đó chẳng cần thiết nữa.
5.
Một mình Bùi Minh hậm hực vác về cả đống đồ Tết chất đầy xe.
Anh ta còn cố tình phô trương trước mặt tôi một hộp yến sào, phàn nàn rằng sao năm nay đắt hơn năm ngoái nhiều thế.
Tôi nhìn thoáng qua hộp yến sào bao bì đẹp đẽ, nhưng chất lượng còn chẳng bằng thứ yến vụn năm ngoái, bèn chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Bùi Minh thấy tôi vẫn dửng dưng thì cũng tự thấy chưng hửng, đành cất hộp yến đi. Rồi anh ta huênh hoang gọi điện cho bố mẹ mình ngay trước mặt tôi.
Có lẽ muốn đè bẹp khí thế “bướng bỉnh” của tôi, vừa kết nối được cuộc gọi, Bùi Minh đã lớn tiếng thông báo với bố mẹ chồng rằng năm nay nhất định sẽ về sớm, để bố mẹ được hưởng phúc.
Đối diện điện thoại, bố mẹ chồng vui vẻ đến không khép nổi miệng. Biết tôi đang ở đầu dây bên này, họ chẳng buồn che giấu, lớn tiếng nói:
“Cái gì mà con một muốn ở bên nhà ngoại năm nay, nói thì nói thế thôi, chứ thật sự dám làm vậy chắc?”