An Nhiên Giữa Nhân Gian - Chương 84
Cố Ninh trở về nhà, cuộc sống lại bắt đầu theo quy luật trở lại, mỗi ngày sáu giờ rời giường, sau đó chạy bộ buổi sáng nửa tiếng, trở về vừa vặn bắt kịp ăn điểm tâm sáng, trạng thái quả thực không thể nào tốt hơn, nếu so sánh với những ngày còn lăn lộn với đoàn phim, cuộc sống hiện tại của cô quả thực dễ chịu hơn rất nhiều.
Mỗi ngày ngoại trừ 3 bữa ăn chính, Thẩm Lan còn nấu thêm các loại canh để bồi bổ cho Cố Ninh, công hiệu của các loại canh này trên cơ bản đều là để… trắng da dài tóc.
Sau khi uống canh được một tuần lễ, rốt cuộc Cố Ninh cũng nhịn không được hỏi:
– “Mẹ, mẹ cảm thấy con thật sự đen như vậy sao?”
Thẩm Lan sửng sốt, cười cười, tự nhiên mà nói:
– “Hoàn hảo a, màu da con thế này trông thật khỏe mạnh, rất nhiều người đều cảm thấy hâm mộ.” Dừng một lát, Thẩm Lan nói tiếp: “Ninh Ninh, đến đây, uống chén canh bách hợp hầm ý dĩ mà hôm nay mẹ làm cho con đi, món canh này phải uống mỗi ngày mới có hiệu quả nha!”
Cố Ninh: “…”
Kỳ thật, mẹ có thể đừng lộ liễu như vậy được không a?
Cố Ninh uống hết chén canh, đem chén không đưa cho Thẩm Lan, nói:
– “Hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Lan cầm chén đi vào phòng bếp, bưng dĩa hoa quả đã được gọt sẵn ra phòng khách ngồi xuống, nói với Cố Ninh:
– “Ninh Ninh, con không muốn đi đâu chơi à? Khó có khi được nghỉ hè, đi tắm biển, thế nào?”
– “Vâng, cũng tốt ạ.”
– “Con muốn đi đâu? Du lịch trong nước hay ra nước ngoài một chuyến?”
Trong hai năm qua, người đi du lịch ở nước ngoài càng ngày càng nhiều, đã không còn là chuyện hy hữu gì nữa, sau khi Trương Giai Giai thi đại học, Thẩm Lan đã mang theo hai đứa con gái nhà mình đi du lịch Châu Âu 10 ngày, cho nên hiện tại xem như đã quen thuộc với chuyện này rồi.
– “Không cần đâu, chúng ta đến Bắc Hải chơi, thế nào?”
– “Bắc Hải, ở Quảng Tây sao? Chỗ đó cũng được.” Thẩm Lan cười cười, nói tiếp: “Chờ mẹ xử lý xong chuyện cửa hàng, chúng ta lập tức xuất phát, ngày mai mua vé máy bay sẵn đi, sau đó đặt phòng khách sạn trước cũng tốt.”
– “Vâng ạ.”
Sáng sớm hôm đi chơi, hai mẹ con Thẩm Lan sáu giờ thì rời giường, bắt đầu rửa mặt, hành lý ngày hôm qua đã chuẩn bị xong, bởi vì đi tắm biển, Thẩm Lan còn cố ý giúp Cố Ninh mua một bộ đồ bơi và một chiếc kính đen, bà mang theo hai chiếc ô và hai tuýp kem chống nắng. Lúc Cố Ninh nhìn thấy những vật này trong túi hành lý, ở trong lòng dở khóc dở cười, bất quá cô chỉ đến Vân Nam nửa tháng, nhưng trong mắt mẹ yêu nhà mình, hình như là cô vừa từ Phi Châu trở về, biến thành vừa đen lại vừa gầy…
Hai người đến sân bay, làm thủ tục giấy tờ rồi đem hành lý gửi đi, sau đó thì lên máy bay.
Thẩm Lan nhìn Cố Ninh ngồi bên cạnh, nói:
– “Sao con không mặc bộ váy mà lần trước mẹ đã mua cho con, ra ngoài chơi nên ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ một chút. Con đó, tuổi còn trẻ mà con không model bằng mẹ nữa.”
Trên mặt Thẩm Lan mang kính đen, đeo đồ trang sức trang nhã, toàn thân trên dưới đều thập phần gây chú ý, trên người mặc một bộ váy chít eo cao, phía dưới mang sandal đế thấp, thoạt nhìn chỉ vừa mới 30. Lại trái là Cố Ninh, vẫn mặc áo thun rộng rãi cộng thêm quần đùi, dưới chân mang một đôi giày thể thao.
– “Đi du lịch, ăn mặc như vậy tương đối dễ hoạt động hơn.” Cố Ninh cười cười nói, cô có thể cảm giác được sự bất mãn của mẹ yêu đối với mình.
– “Con cũng biết là đi chơi, chứ không phải đi đến sân vận động.” Dừng một chút, Thẩm Lan tháo kính đen xuống, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Thôi, mẹ cũng không nói với con nữa, không biết lúc trước cho con theo học hệ Đạo diễn là chuyện tốt hay chuyện xấu? Mẹ thấy mấy người làm Đạo diễn trên TV, không phải đều là đàn ông sao? Rất ít khi có nữ Đạo diễn, cũng khó trách con biến thành như bây giờ, Ninh Ninh, con đó… chính là rất hiếu thắng.”
Cố Ninh: “…”
Cố Ninh cảm thấy ngực mình bị trúng tên nha, thật sự là đau lòng quá đi… Tuy rằng cô rất muốn phản bác mẹ yêu nhà mình, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là như vậy, ngành đạo diễn đúng là nơi phí hoài tuổi xuân của con người ta, đại bộ phận phái nữ tham gia ngành nghề này, trải qua hơn hai năm tôi luyện, đều trở thành giống như đàn ông.
– “Ninh Ninh, mất hai tiếng nữa thì mới đến, con chợp mắt một lát đi.” Thẩm Lan vừa đeo kính lên vừa nói.
– “Vâng ạ.” Cố Ninh dựa lưng vào ghế, hết thảy tiếng động chung quanh đều trở nên mơ hồ, chờ đến khi cô tỉnh lại, đã là hai tiếng sau đó.
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Bắc Hải.
Cố Ninh đeo túi xách vừa xuống phi cơ, một cỗ sóng nhiệt trực tiếp ập vào người, bây giờ là giữa hè, Bắc Hải không mát mẻ bằng thành phố Z, bầu trời trên đầu đặc biệt trong xanh, hai người nhận hành lý, ra đại sảnh sân bay. Cố Ninh ngồi trên xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hai bên đường đủ các loại cây xanh, đầy mắt đều là màu xanh, ngược lại hết sức thoải mái. Lúc hai mẹ con Cố Ninh đến khách sạn, vẫn chưa đến mười hai giờ. Sau khi làm thủ tục nhận phòng, đem hành lý bỏ vào phòng, hai mẹ con liền đi ăn cơm trưa, các món hải sản của khách sạn thật tươi mới, tiếp đó hai mẹ con lại ra bãi biển.
Hai mẹ con Cố Ninh đến Quảng Tây du lịch tắm biển một vòng, lúc trở về đã là 1 tuần sau đó, ra khỏi sân bay, Cố Ninh kéo hành lý đi ở phía trước, Thẩm Lan đi theo ở phía sau, du lịch là một chuyện khiến tâm tình con người ta trở nên thoải mái, nhưng thân thể khi trở về khó tránh sẽ có chút mệt mỏi, nói tóm lại, không phải chuyện nhẹ nhàng gì.
Ngồi trên xe taxi, Cố Ninh mở máy điện thoại, ngay hôm cô đến Bắc Hải, thì nhận được điện thoại của Bạch Thần Dục, nói cho đúng hơn, là Bạch Thần Dục gọi cho cô hai cuộc điện thoại nhưng cô không nhận bất kỳ một cuộc điện thoại nào, sau đó thì cô tắt luôn điện thoại để được thanh tịnh hoàn toàn và không có sau đó nữa. Trong lúc này, mỗi khi Cố Ninh muốn liên lạc với Trần Triển vẫn mượn dùng điện thoại của Thẩm Lan, Thẩm Lan có hỏi tới, thì Cố Ninh cũng chỉ nói di động của cô xảy ra vấn đề, ở chỗ này không có điều kiện để mang đi sửa, Thẩm Lan cũng không hỏi tới nữa. Con người đều có tâm tính muốn phản nghịch, Cố Ninh cảm thấy bản thân cũng không ngoại lệ, Bạch Thần Dục càng từng bước ép sát, cô càng muốn cường ngạnh làm trái ý hắn.
Sau khi di động được mở lên, ngoại trừ cuộc gọi nhỡ của Bạch Thần Dục còn có rất nhiều tin nhắn được gửi đến, trong đó có cả tin nhắn của Hà Cảnh. Thẩm Lan nghiêng mặt nhìn di động trong tay Cố Ninh:
– “Ninh Ninh, không phải con nói di động của con hỏng rồi sao?”
Cố Ninh sửng sốt, đáp:
– “Vâng, thường xuyên sẽ tự động tắt máy, con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại thử lại một chút, tự nhiên có thể khởi động máy.”
– “Vậy con nhanh mang đi sửa đi.” Dừng một chút, Thẩm Lan nói tiếp: “Hai ngày nữa Giai Giai sẽ về đây, như vậy con cũng có người bầu bạn, con đó, đừng ngồi trong nhà suốt như vậy, không có việc gì thì ra bên ngoài nhìn nhiều một chút mới tốt.”
– “Dạ biết.”
Thẩm Lan nghi hoặc liếc nhìn động tác cất di động vào túi áo của Cố Ninh, khóe môi hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì cả. Bà cảm thấy Cố Ninh có chút không thích hợp, nhưng mà nghĩ kỹ lại, con gái nhà mình đã 20 tuổi, đương nhiên có chút bí mật nho nhỏ gì đó cũng không có gì lạ.
Ai mà không trải qua thời kỳ tuổi trẻ chứ?
Trở về nhà, Thẩm Lan tắm rửa một cái thì đi ra ngoài, Cố Ninh nằm trên ghế sô pha xem TV, đi chơi một tuần, cô cũng có chút mệt mỏi, hiện tại nằm trên sô pha nhà mình, thật là thoải mái nói không nên lời nha. Cố Ninh tùy ý chuyển kênh, đột nhiên tay cô dừng lại, trên TV đang phát một tin tức giải trí, đây là một đoạn thông tin có liên quan đến Bạch Thấm, Cố Ninh sửng sốt, gương mặt quen thuộc đang xuất hiện ở trên TV kia, không phải là thần thái và giọng điệu nói chuyện mà cô đã từng quen thuộc…
Mãi cho đến tiết mục chấm dứt, Cố Ninh mới lấy lại tinh thần.
Lúc này, Cố Ninh đặt tại trên bàn di động vừa vặn vang lên, tâm Cố Ninh trầm xuống, cầm lấy di động nhìn đi nhìn lại, trên màn hình là tên của Hà Cảnh, may mà không phải họ Bạch, cô nhẹ nhàng thở ra. Sau khi ấn phím nghe, giọng nói ủy khuất của Hà Cảnh từ đầu dây bên kia truyền đến:
– “Ninh Ninh, sao mình gửi bao nhiêu là tin nhắn cũng không thấy cậu hồi âm vậy? Gọi điện thoại cho cậu cũng không được a, có phải cậu không chịu để ý đến mình nữa hay không?”
Cố Ninh sửng sốt, quả thực cô có thể tưởng tượng ra biểu tình trên mặt của người ở đầu dây bên kia nha, Hà Cảnh này… kiếp trước và kiếp sau, chênh lệch quả thực không phải chỉ một điểm nhỏ thôi đâu.
– “Không có, mình đi Bắc Hải, ở đó không được tiện nghi lắm, cho nên mình mới tắt máy điện thoại.”
– “À, là như vậy sao, Ninh Ninh, cậu làm mình sợ muốn chết, sao cậu cứ chạy khắp nơi vậy, hiện tại cậu về thành phố Z chưa?”
– “Ừ, mình vừa mới trở về.”
– “À, vậy thì tốt quá, mình vừa mua vài thứ cho cậu đấy, vừa rồi người chuyển phát nhanh gọi nói là tới nơi rồi, cậu nhanh xuống dưới lầu ký nhận một chút, đừng để cho người ta sốt ruột chờ.”
Cố Ninh nhướng nhướng mày:
– “Chuyển phát nhanh gì cơ? Cậu mua cái gì vậy?”
Hà Cảnh cười hì hì nói tiếp:
– “Quà sinh nhật cho cậu đó, cậu nhất định sẽ thích, ngoan, xuống lầu ký nhận đi.”
– “Ừ, biết rồi.” Cố Ninh cúp điện thoại, tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn mặc áo khoác rồi ra cửa.
Cố Ninh vừa ra đến hành lang, lập tức nhìn thấy người đứng trước mặt, cô sợ run, vài giây sau mới lấy lại tinh thần hỏi:
– “Sao cậu lại tới đây?”
Hà Cảnh lưu manh cười cười:
– “Thế nào, Ninh Ninh, có phải rất kinh hỉ hay không a, có phải rất vui vẻ và ngoài ý muốn hay không a?”
Ha hả…
– “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó! Mình chỉ thấy kinh, không thấy hỉ.”
Hà Cảnh cũng không tức giận, đến gần rồi cười nói:
– “Ninh Ninh, sao cậu có thể nói như vậy, sinh nhật cậu, mình cố ý tới để chúc mừng, thế nhưng cậu lại ném mình qua một bên rồi đi du lịch a.”
Tuần trước là sinh nhật 19 tuổi của Cố Ninh, nhưng theo cách tính của người dân Trung Quốc, từ lúc còn trong bụng mẹ cũng được tính là một tuổi, cho nên có thể nói Cố Ninh đã 20 tuổi, sinh nhật tròn hai mươi tuổi xem như tương đối quan trọng, Hà Cảnh vẫn nhớ ngày sinh của Cố Ninh, đương nhiên chuẩn bị xong quà tặng rồi, cuối cùng, hắn còn nhịn không được đi mua một bó hoa hồng thật to tới. Nhưng thật không may, Cố Ninh đi du lịch trước một ngày hôm sinh nhật cô, sau đó Hà Cảnh đợi hơn một tuần, đợi đến khi cả bó hoa đều héo cả, người vẫn còn chưa trở lại… Hơn nữa di động của Cố Ninh không gọi được, người cũng không nhìn thấy. Quan trọng nhất là, Hà Cảnh còn phát hiện có một người đàn ông lén lút nhìn quanh trước cửa nhà Cố Ninh, còn tới lui mấy lần nữa chứ! Cái tên tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, mẹ nó, lúc nào không đến, cố tình đến ngay lúc sinh nhật của Cố Ninh, lúc này tên đó xuất hiện ở đây, không phải sẽ phá hư chuyện tốt của hắn sao?
Nói tóm lại, hết thảy mọi chuyện quả thực quá ngược, Hà Cảnh cũng không rõ, không phải hắn đã suy đi tính lại, nghĩ rất kỹ rồi sao? Trước tiên là tặng hoa, sau đó ăn bữa cơm, nhân cơ hội phát triển tình cảm một chút, hy vọng bình thường là thế đó, nhưng sao đối với hắn lại trở nên khó thực hiện như vậy a?