An Nhiên Giữa Nhân Gian - Chương 106
Cố Ninh ngồi vào trong xe, Hà Cảnh thật cẩn thận chỉnh ghế ngã ra phía sau một chút, di chuyển xe thật chậm, vừa tan học, là giờ cao điểm rất đông người, tự nhiên là phải cẩn thận hơn một chút. Hơn nữa mỗi lần chỉ cần Cố Ninh có mặt ở trên xe, Hà Cảnh đều sẽ chạy xe thập phần vững vàng, cho dù là ở trước mặt có đặt thêm một chén nước, cũng sẽ không bị đổ ra ngoài. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Cố Ninh thì Hà Cảnh sẽ đặc biệt để bụng. Vài ngày trời đổ mưa, Hà Cảnh không yên lòng để cho một mình Cố Ninh lái xe đến trường học trong ngày mưa, kiên trì đưa đón Cố Ninh rồi mới tới công ty.
Hai người đã chung đụng lâu như vậy, trước kia Hà Cảnh cũng tặng cho Cố Ninh không ít lễ vật, ngược lại chỉ có lần này là lần đầu tiên phô trương lớn như vậy, đưa tới văn phòng cô một bó hoa hồng thật to, mục đích rất rõ ràng, đây là khẳng định, sau khi làm lễ đính hôn thì đây là Lễ tình nhân đầu tiên của hai người, anh khẩn cấp tuyên cáo quyền sở hữu.
– “Ninh Ninh, em muốn đi ăn ở đâu? Chúng ta đi ăn đồ ăn Việt Nam nhé? Hoặc là tự chúng ta ở nhà làm, thế nào?”
Ngược lại Hà Cảnh không chạy theo trào lưu ăn món Tây gì đó, anh biết Cố Ninh đối với cơm Tây không hề cảm thấy hứng thú. Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp, thập phần thẳng thắn thành khẩn nói:
– “Hay là chúng ta về nhà tự nấu ăn đi, em muốn ăn lẩu.”
Nói thật, so với đồ ăn bán bên ngoài, hiển nhiên là những món ăn mà Hà Cảnh làm hợp với khẩu vị của cô hơn, Cố Ninh từng nghĩ, nếu như cứ kéo dài như vậy, không khéo miệng mình sẽ càng ngày càng bị chiều hư, sẽ có tính ỷ lại.
– “Được rồi, vậy chúng ta đến siêu thị mua nguyên liệu, sau đó về nhà.”
Hà Cảnh chạy xe đến một siêu thị gần đó, mới tan tầm, bất kể là ở nơi nào cũng đều là thời gian cao điểm, rất đông đúc, Hà Cảnh đẩy xe đi bên cạnh Cố Ninh, trong đám đông, hai người phảng phất giống như một cặp vợ chồng mới cưới, hòa lẫn vào trong đám người, Hà Cảnh thật sự rất thích loại cảm giác này, cũng rất hưởng thụ việc người khác xem anh và Cố Ninh như một cặp vợ chồng thực thụ.
Cố Ninh cúi đầu chọn một ít nguyên liệu gì đó, còn Hà Cảnh thì đứng sát bên cạnh nhìn cô, sau đó hai người sẽ mang đồ đi cân. Ngoại trừ việc mua nguyên liệu nấu ăn, Cố Ninh còn mua rất nhiều món ăn vặt, uống rượu với lẩu thật sự là không hòa hợp, cho nên hai người mua một lốc bia, hết sức phù hợp với tình hình.
Lúc tính tiền, bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, sau khi tính tiền siêu thị sẽ tặng cho các đôi tình nhân một cặp kẹo que, Hà Cảnh lột giấy gói kẹo của mình ra ăn cũng thôi đi, còn giúp Cố Ninh lột sẵn rồi đưa vào miệng cho cô.
Hà Cảnh cười cười:
– “Hương vị không tệ.”
Hai người đã chừng này tuổi, vừa đi vừa ăn kẹo que, thật sự là có chút không hòa hợp, chẳng qua cảm giác cũng không tệ. Suốt cả quãng đường, Hà Cảnh một tay xách một bao đồ, còn Cố Ninh thì hai tay trống trơn đi ở phía trước. Trở về nhà, Hà Cảnh phụ trách nấu nướng, nguyên liệu mua trong siêu thị đều là bán thành phẩm, cho nên chỉ cần nêm nếm lại là được rồi, Cố Ninh ở một bên rửa rau cắt nguyên liệu, sau đó dọn bàn ăn, đặt từng chiếc đĩa lên bàn, mặt trên của rau còn chưa khô nước, thập phần xinh đẹp, vừa nhìn vào là thấy thèm ăn ngay. Hai người vai kề vai ngồi chung một chỗ, nhiệt khí lượn lờ, lễ tình nhân ăn lẩu uống bia, cảm giác phá lệ khác biệt.
Ăn xong, Cố Ninh ngồi trên sô pha xem TV, vốn dĩ lúc nãy cô còn nghĩ, hai người ăn xong lẩu rồi thì có thể cùng đi xem phim, nhưng sau khi ăn no thì cả người đều trở nên lười biếng, cô lập tức nghĩ, giờ mà ra ngoài thì thật là ngốc, cho nên cô không muốn hoạt động một chút nào.
Đảo mắt thì đến Tiết thanh minh, thời tiết thanh minh cứ mưa suốt, trường học cho nghỉ ba ngày, Cố Ninh liền an nhàn thảnh thơi ở trong nhà, lúc nhận được điện thoại của Trần Triển, cô đang tựa vào trên sô pha, vừa đọc sách vừa ăn hoa quả. Gần đây ngược lại sự thèm ăn của cô vô cùng tốt, cô không thế nuốt trôi những thứ đầy dầu mỡ, nhưng hoa quả thì ăn mãi mà không biết no, mỗi ngày có thể ăn 4 – 5 loại trái cây, Hà Cảnh đối với việc khẩu vị của Cố Ninh tốt lên hết sức vui mừng, mỗi ngày đều mua đủ các loại hoa quả về nhà, tắm xong thì cắt gọt sẵn bỏ vào tủ lạnh, vui mừng với việc nuôi dưỡng Cố Ninh.
Mỗi ngày 6 giờ sáng Cố Ninh đã rời giường, sau đó bắt đầu giúp Hà Cảnh chuẩn bị cơm trưa, mặc dù bề ngoài trông không được đẹp mắt lắm, nhưng hương vị cũng không đến nỗi tệ, không đến mức không thể ăn. Vốn dĩ Cố Ninh đối với tay nghề nấu nướng của mình hết sức tự tin, nhưng từ khi được Hà Cảnh nuôi nấng về sau, cô càng ngày càng mất đi tự tin đó. Kỳ thật tay nghề nấu nướng của Cố Ninh xem như cũng tạm được, đại bộ phận tình huống, phòng bếp đều là thiên hạ của phụ nữ. Nhưng nếu người đàn ông đã muốn thi triển tay nghề về mặt nấu nướng này, hiển nhiên sẽ làm tốt hơn so với phụ nữ, bằng không đại đa số đầu bếp cũng sẽ không phải đều là đàn ông.
Về mặt nấu nướng, tay nghề của Hà Cảnh lại có thiên phú không tệ, hơn nữa bản thân anh còn triệt để làm theo phương châm: muốn bắt được trái tim của người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ta, hiển nhiên ở đây chân lý này đã bị đảo ngược, Hà Cảnh xem như đã nắm giữ chặt chẽ dạ dày của Cố Ninh.
Cố Ninh vẫn kiên trì làm cơm trưa cho Hà Cảnh mang đến công ty, bởi vì đó là điều mà Hà Cảnh thích, cô thích nghe điều Hà Cảnh vẫn thường an ủi mình: hương vị ra sao không quan trọng, ừ, tâm ý tương đối quan trọng hơn…
Bữa sáng bình thường của hai người thường là bánh mì, sữa hoặc là những thứ đơn giản mau lẹ gì đó, ngẫu nhiên Cố Ninh còn có thể chiên 2 quả trứng gà, buổi sáng ăn đơn giản một chút mới không làm nặng dạ dày, gần đây, dạ dày cô không biết vì sao thường xuyên không thoải mái, cho nên rất chán ngán những món đầy dầu mỡ. Cũng không biết là có phải do thời tiết hay không, Cố Ninh cảm thấy trong khoảng thời gian này bản thân cô càng ngày càng lười, một khi cả người buông lỏng xuống, thì tính lười biếng thật sự lại bộc phát, quả thật không được rồi, không thể tiếp tục như vậy, trước kia mỗi khi cô ngủ trưa, căn bản chỉ ngủ nửa tiếng là tỉnh dậy, mà bây giờ, mỗi ngày đều ngủ hơn một tiếng đồng hồ, ngủ lâu còn đau đầu, cả người khi thức dậy đều mơ mơ màng màng, không được tỉnh táo.
Cúp điện thoại, Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, đi tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi chưa ngừng nghỉ, cô cảm thấy cần điều chỉnh lại trạng thái sinh hoạt của bản thân, sức ảnh hưởng của Hà Cảnh đối với cô càng lúc càng lớn, tuy rằng loại ảnh hưởng này cũng không phải là không tốt.
Ngày mai Trần Triển sẽ đến thành phố Z, Trần Triển có bộ phim được trình chiếu ở đây nên đến để tuyên truyền, phải ở lại một ngày, cô gọi điện thoại kêu Cố Ninh đến chơi một chút, tính ra, hai người đã có nửa năm không gặp mặt ăn cơm chung. Trần Triển đối với việc Cố Ninh không quay phim nữa cũng có vài phần tiếc hận, hiển nhiên, chuyện làm đạo diễn này, Cố Ninh có thiên phú hơn so với cô, khổ nỗi tâm ý của Cố Ninh đã quyết, sau khi tốt nghiệp Đại học 1 năm, thế nhưng chạy đi tiếp tục học lên cao, bây giờ còn làm giáo viên Đại học, hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Cố Ninh vẫn là người luôn có chủ kiến, ván đã đóng thuyền, cô cũng chỉ có thể chúc phúc.
Ngày hôm sau Cố Ninh rời khỏi giường từ sớm, lúc đi đến chỗ hẹn với Trần Triển, trong phòng đã ngồi đầy người, Trần Triển chỉ có một ngày nhàn rỗi, lại bận trước bận sau cho việc tuyên truyền, hoàn toàn không dành ra được thời gian để ăn cơm riêng với một mình Cố Ninh, trong phòng này đều là nhà đầu tư cùng người trong giới giải trí.
Biết Cố Ninh là bạn tốt của đạo diễn, thái độ của mọi người dành cho Cố Ninh cũng rất tốt, trong đó có một diễn viên nhận ra Cố Ninh, chủ động tiến đến chào hỏi, lúc ấy người nọ cũng từng diễn một vai nhỏ trong bộ phim do Cố Ninh quay, chẳng qua vai diễn này rất nhỏ nên không được chú ý lắm, vài năm qua, bây giờ người nọ đã có thể đảm nhận những vai nữ thứ chính, đại loại như vậy. Vài năm trước, bộ phim do Cố Ninh quay tuy rằng không thể nói là phổ biến một thời, nhưng cũng nổi tiếng là đạt kỷ lục phòng vé, còn nhận được không ít giải thưởng, nhiều người đang ngồi ở đây cũng có chút ấn tượng, lúc này nhắc tới, đối với Cố Ninh tự nhiên là phân biệt đối xử. Người có bản lĩnh, bất kể là ở nơi nào đều nhận được sự hoan nghênh, không khí trong phòng ngược lại thập phần hòa hợp. Rốt cuộc nhân viên phục vụ cũng bắt đầu dọn thức ăn lên, đều là những món thật thanh đạm, ngoại trừ một ít món thịt cá, mặt khác đều là những món nước.
Ngược lại Cố Ninh có thể hiểu được việc này, dù sao chỉ có một số ít người là không sợ thức ăn béo, đó là những người bình thường, còn ở trên màn ảnh thì khác, trong cuộc sống đời thường, người thoạt nhìn gầy có chút khoa trương, xuất hiện trên màn ảnh mới vừa mắt, có thể dùng từ chuyên môn để biểu đạt là ăn ảnh, nếu như hơi tăng cân một chút, đó là thảm họa, chẳng những sẽ bị người lên án, còn có thể bị truyền thông nghi ngờ mang thai hay đại loại như vậy. Cho nên người nghệ sĩ trong bữa ăn phải hết sức tiết chế, lúc này căn bản không ai động đũa vào món có năng lượng cao như cơm, mọi người chỉ húp một chút súp gì đó. Một bàn đồ ăn trên bàn căn bản vẫn còn nguyên xi, nói là liên hoan, cũng chỉ có một vài người gắp được chút rau xanh, còn lại chỉ uống nước lọc.
Trần Triển tự nhiên không cần cố kỵ, khẩu vị của Cố Ninh cũng rất tốt, cô chén sạch từng dĩa nhỏ đựng đồ chua, những món đồ chua này vừa chua vừa cay, thập phần hợp khẩu vị của cô, hôm nay khó có khi cô ăn được nhiều như vậy. Ngược lại hai người Cố Ninh biến thành chiến tướng chủ lực tiêu diệt thức ăn.
Ăn xong, Trần Triển chưa kịp nói với Cố Ninh vài câu đã phải vội vã rời đi, trước khi đi, cô quan sát đánh giá Cố Ninh, trêu ghẹo nói:
– “Xem ra vị kia nhà cậu đối với cậu thật sự rất tốt, đã lâu không gặp, cậu béo tròn lên không ít, khí sắc cũng khá hơn rất nhiều, quả nhiên là phụ nữ đắm chìm trong bể tình mà.”
Trần Triển quả thật không ngờ, lúc trước khi còn cùng nhau đi học, Cố Ninh mạnh mẽ bao nhiêu thì hiện tại đã ngược lại hết bấy nhiêu, cả người đều trở nên bình hòa, những gai nhọn trong tính cách đều được thu lại, lệ khí quanh thân hoàn toàn biến mất, ánh mắt ôn hòa, giống như cái động không đáy.
Cố Ninh cười cười không nói chuyện.
Trần Triển nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi:
– “Đúng rồi, khi nào thì hai người các cậu kết hôn a? Hẳn là năm nay phải không? Nhớ rõ trước đó phải báo cho mình biết, bằng không mình không biết, thì sẽ không đưa hồng bao (tiền mừng) đâu nha!”
– “Sửa lại ngày rồi, tạm thời định vào tháng 7.”
– “Tháng 7 ư?” Dừng một lát, Trần Triển nói tiếp:
– “Tháng 7 cũng tốt, vừa vặn trường học chỗ cậu cũng cho nghỉ, có thể đi hưởng tuần trăng mật, các cậu tính toán chu đáo nhỉ, đúng rồi, các cậu muốn đến chỗ nào hưởng tuần trăng mật vậy?”
Trần Triển còn muốn nói điều gì đó, nhưng Cố Ninh đã đẩy đẩy cô, nói:
– “Đạo diễn lớn à, cậu đừng dài dòng nữa, đi nhanh đi, đừng để cho người ta đợi.”
Trần Triển đành phải thu lại tâm tư muốn bát quái:
– “Vậy mình đi đây, lần này thật sự là không nói chuyện nhiều được, lần sau gặp nhé.”
– “Lần sau gặp.”
Chờ đến khi bóng dáng của Trần Triển biến mất, lúc này Cố Ninh mới thu hồi tầm mắt, còn chưa đi được vài bước, cô đã cảm thấy dạ dày không thoải mái, chán ghét hoảng sợ, vừa rồi mới có khẩu vị ăn được nhiều một chút…giờ lại…
Cô cảm thấy mình muốn nôn.
Cố Ninh nhìn mình trong gương, cô không nôn được, chỉ là ngực có chút khó chịu, càng ngày càng khó chịu hơn, trong lòng cô thầm nghĩ, nhất định là lúc nãy ăn quá nhiều thứ, cho nên dạ dày cô mới kháng nghị. Khoảng thời gian gần đây, buổi tối nếu cô ăn nhiều sẽ cảm thấy dạ dày không thoải mái, cho nên buổi tối trên cơ bản cô chỉ ăn hoa quả.
Cố Ninh thu liễm tâm tư, vừa mới chuẩn bị rời đi, lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên xông tới, đẩy cửa gian WC bên cạnh nôn liên hồi, thoạt nhìn thập phần không thoải mái, xuất phát từ ý tốt, Cố Ninh đi qua, đưa một tờ khăn giấy hỏi:
– “Tiểu thư, cô có ổn không? Không có việc gì chứ?”
Người phụ nữ kia ngẩng đầu, nhận lấy khăn giấy từ tay Cố Ninh:
– “Cám ơn cô, tôi không sao, dọa cô sợ rồi, gần đây tôi đều như vậy, ăn xong rồi nôn, chẳng qua đây là chuyện không còn cách nào khác, tôi đã quen rồi.”
Dừng một chút, người phụ nữ kia dùng vẻ mặt ôn nhu, vuốt ve bụng của mình, nói tiếp:
– “Đứa nhỏ này đang làm ầm ĩ, lúc trước tôi chỉ nôn khan, còn bây giờ thì ăn cái gì nôn cái đó, thật sự không để cho người ta sống yên ổn mà.”
Mặc dù là lời thầm oán trách, nhưng trên mặt của người phụ nữ này đều mang vẻ hạnh phúc vô bờ.
Cố Ninh sững sờ tại chỗ, trong đầu thoáng hiện ra ánh sáng, cô cảm thấy đây là ông trời đang nhắc nhở cô, cô không phải người chậm hiểu, cho nên lập tức có một loại dự cảm kỳ lạ.
– “Mạo muội hỏi một chút, trước kia ngoại trừ nôn, cô có biểu hiện gì khác không? Có thấy không thoải mái không?”
– “Mang thai đều là như vậy, đương nhiên cũng phải xem thể chất của từng người, bảo bảo của tôi hiện tại đã được năm tháng, lúc đầu phải hơn hai tháng tôi mới có cảm giác, cảm thấy đặc biệt không thoải mái, cả người đều không có sức lực, ăn cái gì cũng nuốt không trôi, sau này đi bệnh viện kiểm tra, mới biết là trong bụng có bảo bảo, cho dù có phải chịu cực khổ hơn nữa, vì đứa nhỏ này tôi cũng sẽ kiên trì.”
Nói tới đứa nhỏ trong bụng, cả người người phụ nữ này đều chìm đắm trong loại hạnh phúc mẫu tử, ánh mắt ôn nhu như nước, tỏa ra ánh sáng của người làm mẹ. Cố Ninh nhìn người trước mắt, bụng của người phụ nữ này hơi hơi lộ ra, cô cảm thấy có loại cảm giác bị sét đánh trúng. Đúng, chính là loại cảm giác bị sét đánh trúng đó…
Cô giật mình tại chỗ.
Qua một lúc lâu sau, Cố Ninh bình tĩnh lại, vẻ mặt thong dong đi xuống hiệu thuốc dưới lầu mua que thử thai. Hai mươi phút sau, ở trong WC, Cố Ninh nhìn thấy trên que thử thai hiện ra 2 vạch hồng tiêu chuẩn, ngược lại vẫn bình tĩnh dị thường, có lẽ trước đó cô đã có dự cảm, khiếp sợ qua đi, trong lòng cô đã có quyết định.
Cô nhìn hộp đựng que thử thai, dưới tình huống bình thường, kiểm tra đo lường chính xác hơn 95%, cô nghĩ, hẳn là bản thân cô không may mắn đến mức nằm trong tỉ lệ nhỏ 5% không có còn lại rồi! Cố Ninh từ từ hồi tưởng lại, ngoại trừ lần đầu tiên… Còn những lần khác đều có sử dụng biện pháp an toàn, phải biết rằng, cô vừa nhận công tác, đứa trẻ này đến thật sự là không đúng lúc, làm rối loạn mọi tính toán hoạch định trong tương lai của cô. Những an bài gọn gàng ngăn nắp của cô, bởi vì sinh mạng mới này đến, toàn bộ đều biến thành hỗn loạn, ví dụ như trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân sẽ cưới chạy bầu, nhưng suy tính thời gian mang thai, nếu như kết hôn vào tháng 7, bụng cô nhất định sẽ lộ ra.
Trời ạ!
Được rồi, chuyện này cũng không thể trách Hà Cảnh, hơn nữa, kỳ thật cũng không có gì, nhưng mà…
Hiện tại, trong lòng Cố Ninh rối rắm thành một đoàn, cô sờ sờ bụng mình, thì ra không phải là cô lên cân, cô cẩn thận suy tính một lát, tiểu gia hỏa này hẳn là được chín tuần rồi.
Cuộc sống, thì ra không thể an bài được a, thật là khắp nơi đều có kinh hỉ.
Đầu tiên, Cố Ninh nghĩ tới việc gọi điện thoại cho Hà Cảnh, nhưng nhìn xem thời gian, hiện tại Hà Cảnh hẳn là tương đối bận rộn, cho nên cô quyết định chờ đến buổi tối khi anh về nhà rồi sẽ nói.
Cố Ninh lên xe, nhắm hai mắt lại, cô chỉ do dự ba giây, lập tức quyết định giữ lại đứa nhỏ này, tuy rằng tên gia hỏa này đến rất không đúng lúc, quá biết chọn thời gian đi, nhưng mà cô vẫn không nỡ bỏ nó, hơn nữa Hà Cảnh cũng sẽ không đồng ý.
Đây là đứa con đầu tiên của bọn họ, xem như đây là gánh nặng ngọt ngào đi, tuy rằng lúc trước, cô không biết làm thế nào để mình có đủ tư cách trở thành một người mẹ, nếu là lúc trước, suy nghĩ này với cô mà nói tựa hồ có chút xa xôi, nhưng bây giờ chắc phải từ từ học rồi. Nghĩ như vậy, biên độ khóe môi của Cố Ninh trở nên nhu hòa hơn. Đây là con của cô, là một tờ giấy trắng, có thể để cho cô mặc sức vẽ vời lên đó, cô sẽ đem những điều mà bản thân còn thiếu sót, đều bù đắp gấp hai lần cho đứa nhỏ này.
Cố Ninh lái xe trở về nhà, lái xe vào bãi đỗ xe của tiểu khu, lúc đi ngang qua cửa kiếng phòng bảo vệ, cô không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, sau khi nhìn, cô cảm thấy khiếp sợ, loại vui sướng khi được làm mẹ tràn đầy trong mắt cô.
Lúc Hà Cảnh trở về, Cố Ninh đang đọc sách, Hà Cảnh thay đổi giày, lập tức đi đến bên cạnh Cố Ninh:
– “Buổi tối em không ăn cơm khẳng định là không được đâu, vợ à vợ, dáng người của em rất tốt, không cần thiết ăn uống điều độ đâu nha! Hơn nữa, béo lên một chút nữa cũng được, lát nữa anh sẽ hầm canh cho em, dù sao em cũng phải nể tình anh mà uống một chút nhé!”
Cố Ninh giương mắt, buông sách trong tay, nghiêm mặt nói,
– “Hà Cảnh, em có chuyện muốn nói với anh.”
– “Nói chuyện gì?”
– “Anh phải giữ vững tinh thần nhé, không thể thay đổi quá nhanh đâu đấy.”
Hà Cảnh ngẩn ra, đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy Cố Ninh nghiêm chỉnh như vậy, đột nhiên anh cảm thấy rất kỳ lạ, sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc:
– “Em muốn nói với anh chuyện gì?”