An Nhiên Giữa Nhân Gian - Chương 101
Hà Cảnh cũng không tức giận, nếu Cố Ninh không đến hôn anh, thì anh sẽ chủ động dính sát lên người Cố Ninh:
– “Em thẹn thùng à, không có việc gì, anh đến là được.”
Cố Ninh đứng lên tránh đi:
– “Đừng làm rộn.” Dừng một chút, cô nhớ tới việc gì đó, nói tiếp: “Anh đứng yên đừng nhúc nhích a, em có chính sự muốn làm.”
Hà Cảnh da mặt dày đáp:
– “Hiện tại chúng ta không phải đang làm chính sự sao? Anh rất nghiêm chỉnh hôn em mà.”
Chung sống một khoảng thời gian, bảng hiệu dày da mặt của Hà Cảnh lại có cơ hội phát huy.
Cố Ninh không để ý đến anh, ngồi chồm hổm xuống, cúi đầu từ trong ngăn kéo dưới tủ TV cầm ra một cuộn thước dây:
– “Dang tay ra nào, đứng yên không được nhúc nhích nhé, em đo một chút.”
Hà Cảnh có chút ngoài ý muốn:
– “Để làm gì vậy?”
– “Gần đây em ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, cho nên học đan áo len.”
Mắt Hà Cảnh sáng lên:
– “Em muốn đan áo len cho anh à?”
Trời ạ, cũng quá hiền lành đi, hạnh phúc thật sự đến quá nhanh.
Cố Ninh có chút do dự nói:
– “Ừ, tuy rằng em không biết mình có thể đan xong hay không.”
Quả nhiên Hà Cảnh đứng im bất động, ngây ngô cười ha hả:
– “Em đối với anh thật tốt, vợ à em yên tâm, cho dù em có đan xấu đi chăng nữa, anh cũng sẽ xem như bảo bối, nhất định sẽ mặc lên người mà!”
Cố Ninh dừng lại, nhướng nhướng mày:
– “Nói hưu nói vượn, làm sao anh biết áo len em đan sẽ xấu chứ.”
Hà Cảnh vội sửa miệng:
– “Là anh nói bậy, áo len do em đan nhất định sẽ tốt nhất, đẹp nhất.”
Cố Ninh cười, cô cảm thấy khích lệ của Hà Cảnh có chút diễn hơi quá rồi!
Cô nhanh chóng đo cho xong số đo của Hà Cảnh, nào là tay, vai, thân mình Hà Cảnh, tay cô chạm qua chạm lại như bay, trong lúc Hà Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã lên tiếng đuổi người:
– “Xong rồi, anh nhanh đi đi.”
– “Hả.”
Hà Cảnh vẫn còn có chút mơ màng.
Sự thật chứng minh, Hà Cảnh đoán rất đúng.
Mãi cho đến khi mùa đông kết thúc, Cố Ninh cũng chưa thể đan xong áo len, nửa đường cô đã thay đổi ý định, cảm thấy đan áo len quá phiền toái rồi, đương nhiên, chủ yếu là khó khăn quá lớn, cô cũng không phải người không gì là không làm được. Hiển nhiên, trong vấn đề đan lát gì đó, cô cũng chẳng có được thiên phú gì. Cho nên sau khi Cố Ninh vừa mới đan xong một bên tay áo, đã sửa rồi lại sửa, đan cho Hà Cảnh một chiếc khăn quàng cổ. Tuy rằng chiếc khăn quàng cổ này được đan tương đối hỗn độn, cũng không có đẹp gì cho lắm, thậm chí là có chút xấu xí, sau khi Cố Ninh hoàn thành tác phẩm, bản thân đã tự đeo thử, cũng khá hợp với cổ, nhưng vì sự an toàn cho mình, cho nên ý nghĩa đẹp mắt bị dẹp qua một bên, tác dụng chính vẫn dùng để giữ ấm cổ.
Đương nhiên, mấy chuyện này cũng không có gây trở ngại việc Hà Cảnh vui sướng mỗi ngày anh đều mang theo, hơn nữa khen không dứt miệng, Cố Ninh thấy vẻ mặt chân thành khích lệ của Hà Cảnh, bắt đầu cảm thấy không đáng tin, nhưng mà sau này, thế nhưng cô dần dần cũng bị Hà Cảnh tẩy não thành công, cho rằng tay nghề của mình làm được không sai.
Một ngày nào đó, Trần Triển hẹn Cố Ninh đi dạo phố, lúc Hà Cảnh tới đón người, Trần Triển nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ trên người Hà Cảnh, lúc ấy đã không khách khí nói:
– “Cố Ninh, cái đống trên cổ bạn trai cậu là thứ gì vậy? Đây mà là khăn quàng cổ à, có loại khăn quàng cổ xấu như vậy sao?”
– “Xấu hả? Mình cảm thấy cũng tàm tạm mà?” Bị Trần Triển nói như vậy, Cố Ninh cảm thấy thứ gì đó vốn rất thuận mắt, đột nhiên lại trở nên không vừa mắt nữa.
Trần Triển xem xét cẩn thận rồi nói:
– “Nhìn thế này chắc không phải là đi mua, tạo hình thế kia tuyệt đối không bán được, Cố Ninh, đây không phải là cậu đan cho anh ta đó chứ, cậu cũng thật tài tình a! Ha ha, đan được như vậy, còn không lãng phí dám để cho anh ta mang ra ngoài, Hà Cảnh đối với cậu tuyệt đối là yêu chết a, thế nhưng nửa điểm cũng không ghét bỏ, ác tâm như vậy đạp hư anh ta. Ha ha…”
Lúc ấy sắc mặt của Cố Ninh đen thui như đít nồi, nhìn thứ gì đó hỗn độn thành một đoàn trên cổ Hà Cảnh, sắc mặt cô rất khó coi. Hai người vừa trở về, Cố Ninh lập tức vươn tay kéo khăn quàng cổ trên người Hà Cảnh xuống.
Hà Cảnh gắt gao che chở vật yêu quý:
– “Người này, sao lại thô bạo như vậy a, đã tặng thứ gì đó rồi, sao còn có thể lấy lại hả?”
– “Anh đưa đây!”
Hà Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt chân thành nói:
– “Anh thật sự cảm thấy rất dễ nhìn, không phải nói dối đâu.”
– “Ha hả.”
Sau này dưới sự quấy nhiễu mạnh mẽ của Cố Ninh, ngược lại Hà Cảnh không tiếp tục mang chiếc khăn quàng cổ kia ra ngoài nữa, mà chiếc khăn quàng cổ đó bị Cố Ninh dùng thái độ cường ngạnh đòi trở về, cũng may khăn quàng cổ khá lớn, rất tiện lợi, vào mùa đông lúc Cố Ninh ngồi trên sô pha đọc sách, có thể thường xuyên dùng để che đầu gối, nó không phải là đồ vô dụng, cuối cùng cũng không lãng phí.
Sau này, dưới con mắt u sầu của Hà Cảnh nhìn chiếc khăn quàng cổ nọ, Cố Ninh cảm thấy áy náy, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định may cho Hà Cảnh một cái ví tiền. Khi đó trên dưới cả nước, đột nhiên lưu hành một loại “Thêu chữ thập” gì đó, mọi người đều xắn tay áo lên bắt đầu việc may vá, dựa theo những ô vuông trong mẫu thêu ra thì sẽ có thể hoàn thành, nhìn rất hù người. Rất nhiều người không có bàn tay vàng đều sẽ sinh ra ảo giác “sao mình lại có tài như vậy”, trong đó cũng bao gồm… Cố Ninh. Cố Ninh đem ví tiền đã làm tốt đưa cho Hà Cảnh, lúc nào Hà Cảnh cũng ôm theo bên mình, sau rất nhiều năm cũng không chịu thay thế, ví tiền cứ như vậy bị bào mòn nhan sắc, chung quanh cũng sút chỉ, nhưng công năng sử dụng vẫn không biến mất. Rất nhiều người nhìn thấy ví tiền của Hà Cảnh đều sẽ cảm thấy kinh ngạc. Chung quy cái ví tiền cũ nát như vậy, so sánh với thân phận và địa vị của Hà Cảnh ngay lúc đó quả thật không hề tương xứng, thứ gì đó có tình trạng thê thảm như vậy, nếu như không có ý nghĩa gì đặc biệt, sao lại luôn mang theo bên mình? Mà mỗi lần có ai hỏi đến, Hà Cảnh đều sẽ nói, đây là lúc bà xã nhà anh nói lời yêu anh nên đã tặng cho anh, tự tay may vài tháng đó, nếu anh không cần, bà xã nhà anh sẽ không được vui. Lúc nói chuyện vẻ mặt ra chiều bất đắc dĩ, kỳ thật trong lòng sớm đã vui vẻ đến nở hoa, nhếch lên khóe miệng để lộ ngụ ý: ông đây rất cao hứng khoe khoang.
Bất quá những chuyện này đều là những chuyện xảy ra rất lâu về sau.
Cố Ninh ra nước ngoài học hành vài năm, Hà Cảnh mỗi tháng đều sang ở với cô, lúc nhàn rỗi, một tháng có 3 – 4 lần đến, khi bận rộn, một tháng một lần chưa bao giờ bỏ qua.
Hôm Cố Ninh hoàn thành xong việc học trở về nước, Hà Cảnh ra sân bay đón người, ôm chầm lấy Cố Ninh cảm khái nói:
– “Em còn không chịu gả cho anh, em xem, vài năm nay lộ trình ngồi máy bay của anh, đều có thể đi vòng quanh thế giới vài vòng rồi đó, so với đường đi thỉnh kinh của Đường tăng còn nhiều hơn gấp mấy lần, quả thực anh thấy mình còn không bằng được một hòa thượng a.”
Cố Ninh dở khóc dở cười:
– “Anh không có tiền đồ gì cả, so với hòa thượng anh còn chưa có trải qua chín chín tám mươi mốt cửa ải, nếu không chúng ta lại rèn luyện thêm nhé?”
– “Anh kiên quyết không đồng ý, anh không thể đợi được nữa, thật vất vả mới đợi đến khi em học xong đấy.” Hà Cảnh khẩn trương nói.
Dừng một chút, anh nhìn Cố Ninh nói tiếp:
– “Em xem, nếu không chúng ta kết hôn trước đi, như vậy trong lòng anh cũng thấy kiên định, em muốn làm cái gì nữa, anh đều có thể bất kể.”
Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Ngày mai chúng ta cùng nhau về nhà nhé, anh cũng nên đến gặp mặt chào hỏi mẹ em.”
Hà Cảnh cười nói:
– “Được a, quả thật nên đi gặp mẹ chúng ta, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ dỗ dành để mẹ được vui vẻ, sau khi chúng ta kết hôn, mẹ em cũng chính là mẹ anh, anh sẽ hảo hảo hiếu thuận bà, cám ơn bà đã thay anh nuôi vợ anh tốt như vậy.”
Thẩm Lan vẫn có cảm giác, Cố Ninh đã quen bạn trai từ rất lâu rồi, chẳng qua Cố Ninh không nói, bà cũng không tiện hỏi. Đứa con gái này của bà, vẫn thành thục hơn so với bạn bè cùng trang lứa, là một đứa nhỏ có chủ kiến, điểm ấy bà chưa bao giờ lo lắng. Sao bà lại không hiểu con gái của mình chứ? Có lẽ bởi vì cuộc hôn nhân thất bại của bà, cho nên về phương diện này Cố Ninh có tâm đề phòng rất nặng. Người có thể khiến cho trái tim của Cố Ninh buông xuống lo lắng, nhất định sẽ không kém. Sẽ là người ra sao đây? Thẩm Lan cũng cảm thấy rất tò mò. Thẩm Lan có chút chờ mong, đồng thời lại có chút kháng cự, có thể nói là tâm tình phức tạp.
Đầu tiên, đương nhiên bà hi vọng con gái của mình có thể tìm được người hài lòng đẹp ý, Cố Ninh hoàn thành xong việc học, bà cũng đang cân nhắc, xem làm sao cùng Cố Ninh nói chuyện này, không ngờ bà còn chưa có mở miệng, bên kia Cố Ninh đã chủ động gọi điện thoại về, nói lần này muốn dẫn bạn trai về ra mắt bà. Nếu dựa vào tình cảnh trong nhà bây giờ, cũng nên tính đến chuyện vui, hơn nữa tuổi tác của Cố Ninh cũng đã đến lúc chờ gả.
Con gái phải lập gia đình, chung quy người làm mẹ nào cũng thấy luyến tiếc.
Hôm nay hai người trở về, Hà Cảnh hảo hảo chuẩn bị một phen, anh mặc một bộ đồ tây cắt may rất hợp thời trang, áo sơ mi trắng bên trong, mày mặt tuấn lãng, nhìn có chút nhã nhặn, ngược lại giống như thật sự chuyện là như vậy. Ngay cả Cố Ninh cũng không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.
Hà Cảnh mang theo bao lớn bao nhỏ đựng gì đó, anh không biết mẹ vợ của anh thích gì, cho nên đơn giản nhìn thấy cái gì thì mua cái đó, mỗi thứ mua một chút, tát lưới rộng, chắc chắn sẽ có thứ mà mẹ vợ anh thích, và như vậy cũng có vẻ long trọng hơn một chút.
Lúc hai người về đến nhà, Thẩm Lan đang ở trong phòng bếp nấu nướng, lúc ra mở cửa trên người bà vẫn còn đeo tạp dề. Thẩm Lan vừa mở cửa, Hà Cảnh liền lộ ra một gương mặt với nụ cười to hết cỡ:
– “Cháu chào bác, thường xuyên nghe Ninh Ninh nhắc tới bác, cháu đã sớm muốn đến chào hỏi bác.”
Thẩm Lan bất động thanh sắc quan sát liếc mắt nhìn Hà Cảnh, thân thể cao to, bộ dáng cũng không tệ, nhìn gương mặt này xem, bà cho Hà Cảnh đạt 80 điểm ấn tượng, xem như cũng là một số điểm cao nha.
Thẩm Lan cười nói:
– “Mau vào đi, trong phòng bếp đang hầm canh, lập tức có thể ăn cơm, các con đói bụng chưa?”
– “Cám ơn bác, vốn dĩ không đói bụng, nhưng mà đồ ăn do bác nấu thơm quá, cháu vừa vào cửa thì đã cảm thấy có chút đói bụng rồi.”
Thẩm Lan cười càng vui vẻ hơn:
– “Chờ bác bưng canh ra thì lập tức có thể ăn cơm.”
Ánh mắt của con gái nhà mình quả thực không sai, cách nói chuyện của người này, rất lễ phép, là một đứa nhỏ hiểu chuyện, giỏi giao tiếp.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, dù sao cũng là bạn trai của con gái, Thẩm Lan nói bóng nói gió hỏi rất nhiều, rốt cuộc Hà Cảnh cũng trải qua cho phép, kỳ thật bà không quá để ý đến gia cảnh của đối phương là như thế nào, thứ mà bà coi trọng chính là nhân phẩm. Lúc Hà Cảnh ăn cơm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Ninh, có thể thấy được người này đối với con gái nhà mình là thật lòng, bà đã sống đến từng tuổi này, lại từng trải qua việc li hôn, điểm ấy bà vẫn luôn nhìn thật chuẩn, Thẩm Lan nghĩ, đứa nhỏ này đối với Cố Ninh dùng tình cảm rất sâu đậm, chỉ điểm ấy thôi, có thể làm cho bà thấy yên tâm.
Ăn xong cơm, Hà Cảnh chủ động đi theo vào phòng bếp, nắm chặt cơ hội biểu hiện mình:
– “Bác, để cháu rửa chén cho.”
Thẩm Lan ngẩn ra:
– “Cháu là một người đàn ông, vẫn nên đi ra ngoài đi, hơn nữa cháu là khách, sao bác có thể để cháu rửa chén chứ.”
– “Bác, không sao đâu, bác cứ để cháu.”
Thẩm Lan nhìn Hà Cảnh, cười hỏi tiếp:
– “Cháu biết rửa chén à?”
– “Vâng, đương nhiên phải biết ạ, hiện tại đàn ông cũng phải làm việc nhà.”
Dưới sự kiên trì của Hà Cảnh, Thẩm Lan bị đuổi ra khỏi phòng bếp, bà đi tới bên cạnh Cố Ninh, thắc mắc:
– “Ninh Ninh, lúc hai người các con ở chung một chỗ, tiểu Hà có làm việc nhà hay không?”
Bà muốn hỏi cho rõ ràng, có phải vừa rồi Hà Cảnh bởi vì muốn ở trước mặt mình biểu hiện mới có thể chủ động rửa bát hay không, tuy rằng chỉ riêng điểm này thôi cũng đã là rất hiếm thấy.
– “Có ạ, nhưng sao vậy mẹ?” Cố Ninh dời tầm mắt từ TV sang Thẩm Lan.
– “Vậy thằng bé thường làm những việc gì?”
Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo.”
Thẩm Lan có chút ngoài ý muốn, hỏi tiếp:
– “Vậy còn con? Con làm được những việc gì hả?”
Cố Ninh cất giọng đạm mạc trả lời:
– “Ngẫu nhiên con cũng sẽ quét dọn, giặt quần áo.”
Thẩm Lan thập phần ngoài ý muốn:
– “Hà Cảnh không có đi làm sao?”
– “Có ạ, anh ấy tan tầm trở về mới nấu cơm, không chậm trễ thời gian đâu, anh ấy là ông chủ của công ty mà, đi làm về sớm cũng không ai dám nói anh ấy cả.”
Suy tư nửa ngày, Thẩm Lan mới chậm rãi nói:
– “Ninh Ninh, mẹ thấy Hà Cảnh là đứa bé tốt, mặc dù hiện tại nam nữ bình đẳng, đàn ông cũng phải chia sẻ việc nhà với phụ nữ, nhưng mà con không thể cái gì cũng đều để cho thằng bé làm…”
– “Con không có thời gian, con còn bận rộn thi tốt nghiệp, còn phải đi tìm việc làm a, còn anh ấy tương đối nhiều thời gian nhàn rỗi mà.”
“…”
Cố Ninh nhìn vẻ mặt cổ quái của Thẩm Lan, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:
– “Kỳ thật con cũng nấu cơm, chẳng qua anh ấy nói con nấu cơm không ngon, cho nên con không làm nữa.”
Thẩm Lan ở trong lòng thầm nghĩ, cho dù là người ta thích con, con cũng không thể khi dễ người ta như vậy a. Hiện tại bà không lo lắng Hà Cảnh đối với Cố Ninh không tốt, thậm chí bà còn cảm thấy Hà Cảnh thật sự là quá nuông chiều Cố Ninh.
– “Mẹ thấy thằng bé rất tốt, các con nhất định phải hảo hảo ở chung.”
Hà Cảnh từ phòng bếp đi ra, Thẩm Lan lôi kéo anh và Cố Ninh ra bên ngoài đi tản bộ, nghênh diện có người chào hỏi, Thẩm Lan đều cười giới thiệu Hà Cảnh với người ta:
– “Bạn trai của con gái tôi.”
Sau đó là một bài giới thiệu oanh oanh liệt liệt, toàn bộ hành trình Hà Cảnh đều là vẻ mặt tươi cười, ngược lại không có sinh ra một tia không kiên nhẫn nào.
Cửa ải này, xem như qua được dễ dàng.
Cố Ninh không biết có phải là ảo giác của mình hay không, sau khi mẫu thân đại nhân nhà mình biết Hà Cảnh là cô nhi, lại hỏi thăm hình thức chung đụng của hai người, “Trìu mến” đối với Hà Cảnh hình như còn vượt qua bản thân cô…
Hà Cảnh ở lại nhà mấy ngày nay, mẫu thân đại nhân nhà mình đều là các loại tri kỷ, quả thực xem Hà Cảnh như con trai ruột. Lúc Thẩm Lan thương lượng với hai người về việc đính hôn, Cố Ninh mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng:
– “Hà Cảnh, hình như anh chưa cầu hôn em mà!”
Hà Cảnh cười cười:
– “Đúng a, anh còn chưa có cầu hôn em, vậy em có nguyện ý gả cho anh không?”
– “Chỗ nào có người như anh vậy chứ, anh như thế là quá tùy tiện.” Dừng một lát, Cố Ninh nhíu nhíu mày: “Được lắm, anh đã tràn đầy tự tin như vậy, ngay cả mẹ em cũng bị anh mua chuộc.”
– “Đúng a, hiện tại hết thảy đều muộn rồi, em không gả cho anh, em còn có thể gả được cho ai?”
Cố Ninh khẽ đảo mắt, cười nhìn Hà Cảnh:
– “Dựa vào cái gì muốn em gả cho anh chứ, Hà Cảnh, bây giờ em hỏi anh, anh có nguyện ý gả cho em không? Anh yên tâm, em sẽ đối với anh thật tốt.”
Cố Ninh nhìn Hà Cảnh, trêu cợt nói tiếp:
– “Sao đây, anh không nguyện ý?”
Hà Cảnh cười cười:
– “Đương nhiên nguyện ý.” Dừng một lát, anh cúi xuống áp sát lại gần Cố Ninh, nhỏ giọng nói vào bên tai cô: “Cho dù em muốn ngay hôm nay cưới anh, anh cũng nguyện ý, Cục dân chính còn chưa tan tầm đâu, hay là chúng ta đi ngay bây giờ ra đó nhé! Tối hôm nay thì có thể chính thức động phòng, em cảm thấy thế nào? Anh cũng không cần sính lễ gì đâu, có phải anh rất hiền lành dễ bảo hay không a?”
Cố Ninh ho khan mấy tiếng, chỗ nào có cô dâu tích cực như vậy hả trời?
– “Gần đây em tương đối rất bận rộn, vẫn nên đính hôn trước đã, đợi đến khi ổn định tất cả, lại cân nhắc kết hôn sau nhé.”
Hà Cảnh ngồi ở chỗ kia, ý cười nhàn nhạt nhìn Cố Ninh, mặt Cố Ninh từ từ đỏ lên.
Cuối cùng hai người quyết định cuối năm sẽ mở tiệc đính hôn ở thành phố Z, bạn học cấp 2, cấp 3 của Cố Ninh, quan hệ từ trước đến nay vẫn đạm bạc, nhiều năm như vậy cũng chưa có phát triển được bao nhiêu, chẳng qua trước kia đã từng chung đụng một khoảng thời gian, cũng không thể nói là khoái trá, cho nên Cố Ninh không thông báo cho bọn họ biết, chỉ là thông tri cho bạn bè cùng lớp vẫn còn giữ liên lạc, và những đối tác làm ăn có quen biết.
Cố Ninh muốn đơn giản mọi thứ, đối với những lễ nghi phiền phức cô vốn không quan tâm, tiệc đính hôn đối với cô mà nói chỉ là một màn hợp thức hóa cho hai bên gia đình xem mà thôi. Nhưng Hà Cảnh lại quyết định chọn khách sạn tốt nhất, còn có một loạt phục vụ, anh muốn đem bữa tiệc đính hôn biến thành một buổi lễ vô cùng náo nhiệt. Hà Cảnh cười nói:
– “Anh còn hận không thể để cho cả thế giới đều biết chúng ta ở cùng một chỗ, anh muốn cưới em, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện muốn cưới thì cưới, anh muốn càng long trọng càng tốt.”
Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp:
– “Vậy được rồi.”
Không cần thiết nổi lên tranh chấp vì chuyện nhỏ nhặt này, không cần thiết phải làm như vậy. Thái độ của Hà Cảnh như vậy, lộ ra vài phần tính tình trẻ con, ánh mắt của anh dành cho cô lại kiên định như vậy, khiến cho cô thật sự là không tức giận được, náo nhiệt thì náo nhiệt đi, náo nhiệt cũng tốt.
Hôm nay đính hôn, Cố Ninh sớm đã rời giường, thay quần áo rồi trang điểm, hôm nay trang phục cô mặc là một chiếc sườn xám truyền thống màu đỏ rực, đường cong lả lướt, mái tóc của cô được búi cao, vài lọn tóc thả rơi tự do, vừa cao quý mà lại đoan trang.
Người đến dự tiệc đính hôn còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, rất nhiều người tiến đến chào hỏi với cô, nhưng cô quả thật không nhớ là ai, chỉ có thể trưng ra một gương mặt cười, lễ phép đáp lại, nam tuấn nữ mĩ, quả là một bữa tiệc lộng lẫy.
Tin tức hai người đính hôn, khiến cho bạn bè thời cấp 2 biết, nhất thời vô cùng kích động, ngàn tầng cuộn sóng. Mọi người ai cũng biết, thời còn học cấp 2, chuyện tỏ tình chấn động mà Hà Cảnh đã làm ra, đảo mắt hơn 10 năm trôi qua, ai cũng không ngờ, hai nhân vật chính của chuyện tỏ tình ngày đó, cuối cùng lại ở cùng một chỗ.
Bạn bè năm đó, bây giờ ai cũng có công việc riêng, đặt chân vào đủ các loại ngành nghề. Nghe nói hai người tổ chức đính hôn long trọng như vậy, cũng có người cảm thấy ghen tỵ, chung quy từng cùng một dạng khởi điểm, hiện tại cư nhiên lại trở nên chênh lệch lớn như vậy, tự nhiên sẽ có người cảm thấy không cam tâm. Rất nhiều bạn bè hồi cấp 2, đều nói Cố Ninh coi trọng Hà Cảnh chỉ vì tiền, cho nên mới có kết quả như hôm nay, bằng không lúc trước khi Hà Cảnh thổ lộ, vì sao Cố Ninh lại không có một chút phản ứng nào? Còn có người nói, hai người không ngang hàng, nhất định sẽ không lâu bền, đàn ông vừa có tiền thì sẽ trở thành đồi bại, Hà Cảnh cũng như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ có một đám tiểu Tam tiểu Tứ đến vây quanh, Cố Ninh bất quá chỉ huy hoàng trong một lúc nào đó thôi. Nghĩ như vậy, tâm lý của rất nhiều người đều dễ chịu hơn rất nhiều, chẳng qua Cố Ninh lớn lên cũng chỉ có một gương mặt dễ nhìn mà thôi.
Làm cho bọn họ có ý kiến lớn nhất là việc, Cố Ninh không mời bất luận một người bạn cấp hai nào, bữa tiệc đính hôn long trọng như vậy, rất nhiều có mặt mũi người đều đến tham dự, nếu như bọn họ đi, tự nhiên cũng có thể tích lũy một số nhân mạch. Xã hội là hiện thực, bọn họ tự nhiên muốn nắm giữ cơ hội lần này. Đi đến đó, thế nào cũng sẽ gặp được nhiều người, thế nào cũng tìm được cơ hội để khoác lác tư bản.
Tất cả bất bình như vậy, nói trắng ra, đều xuất phát từ ghen tỵ trong lòng.
Một ngày bận rộn như thế trôi qua, Cố Ninh về đến nhà, cởi bỏ giày cao gót, hoàn toàn không muốn động đậy nữa, lúc này, Thẩm Lan gọi điện thoại tới, nói là có người đưa gì đó đến, bà mở ra, là một bộ trang sức, thoạt nhìn giá tiền vô cùng xa xỉ, làm bà rất kinh ngạc. Cố Ninh từ trên giường ngồi dậy, nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi:
– “Người đến tặng quà có nói gì không mẹ?”
– “Không biết, là một cô gái rất xinh đẹp đưa tới, nói là quà mà Bạch tiên sinh đưa cho con, chúc mừng con đính hôn.”
Cố Ninh cúp điện thoại, chuẩn bị thay quần áo, cô vươn tay ra dây kéo phía sau lưng, vừa kéo được một nửa, thì nghe thấy khóa cửa vang lên một tiếng, rồi Hà Cảnh từ bên ngoài đi vào. Địa vị ngày hôm nay của Hà Cảnh, không ai dám chuốc rượu anh, cho nên anh đi đến đỡ rượu cho Thẩm Lan, chỉ uống ba ly, không uống nhiều hơn.
Giờ phút này anh chăm chú nhìn Cố Ninh, một nửa chiếc lưng ong đã lộ ra ngoài, màu đỏ của chiếc sườn xám bó sát lại càng tôn thêm làn da trắng nõn, nửa kín nửa hở, mười phần phong tình, so với việc không mặc gì còn không biết hấp dẫn hơn bao nhiêu lần, làm cho hô hấp của anh cứng lại.
– “Sao anh về sớm vậy?” Cố Ninh quay đầu lại hỏi, hơi hơi há miệng, có chút ngoài ý muốn.
– “Ừ, quay về nhìn em.” Hà Cảnh cất giọng trầm thấp đáp lại một câu, đóng cửa lại.
Cố Ninh không biết phải kéo khóa xuống, hay là kéo khóa lên…
Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:
– “Em… em muốn cởi quần áo.”
Lời ngầm, anh có thể tránh đi một chút hay không?
“…”
Hà Cảnh bước lên một bước:
– “Để anh giúp em.”
Anh tóm lấy bàn tay nhỏ đang giữ chặt khóa kéo. Cố Ninh bị anh kéo ngồi trên đùi anh, hơi nóng của anh phả vào cổ cô, anh dùng giọng khàn đục thổi vào tai cô:
– “Em còn nhớ cái đêm ở chúng ta phòng tập múa không? Anh cũng giống như hôm nay, giúp em kéo khóa kéo, lúc ấy anh làm sao cũng không thể kéo lên được, cho nên, hiện tại em giúp anh đi.”
Anh bắt được tay cô, đặt lên trên thắt lưng của anh. Hô hấp của Cố Ninh cứng lại, thân thể trong nháy mắt căng thẳng, cô hơi nhúc nhích muốn lui về phía sau, lại làm cho thân thể hai người càng thêm gần sát lại, áo sơ mi của anh đã buông lỏng, dán vào phần lưng xích lõa của cô là lồng ngực rắn chắn và cực nóng của anh. Nụ hôn của anh từng chút một dời xuống vùng cổ trắng nõn của cô.
– “Không phải sợ, Ninh Ninh, anh yêu em.”
Cô cảm thấy quả thật rất xấu hổ, mặt hồng rực lên, nửa ngày mới lắp bắp:
– “Em…em còn chưa có tắm rửa, em…”
Hà Cảnh hôn xuống, ngăn chặn lời nói của Cố Ninh, anh dang tay ôm lấy người ngồi trên đùi mình, đi về hướng phòng tắm bên cạnh.
– “Anh giúp em tắm.”
Ngoại truyện ngắn:
Có một buổi tối, Cố Ninh nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, cô rời giường bật đèn lên thì nhìn thấy Hà Cảnh uống say ngã vào trên sô pha. Cô đi qua, hậm hực:
– “Sao bây giờ anh mới về?”
Hà Cảnh mở to mắt, nhìn thấy người trên đỉnh đầu mình thì cười sằng sặc, luôn miệng kêu từng tiếng một:
– “Ninh Ninh…Ninh Ninh…Ninh Ninh…”
Đột nhiên, anh không gọi nữa, nghiêm túc hỏi:
– “Em có yêu anh hay không?”
Cố Ninh cau mày, sẵn giọng đáp:
– “Uống say tới như vậy, còn hỏi em có yêu anh không làm gì?”
Hà Cảnh vẫn cố chấp hỏi:
– “Ninh Ninh, em có yêu anh không?”
– “Không yêu.”
Đột nhiên, Hà Cảnh nhỏ giọng nức nở lên, tựa hồ khóc đến thập phần thương tâm, trong miệng cứ thì thào câu:
– “Ninh Ninh, em không yêu anh.”
“…”
Cố Ninh không còn cách nào khác, đành phải cúi người xuống, vỗ vỗ lưng Hà Cảnh. Hà Cảnh lập tức bổ nhào vào trong ngực Cố Ninh làm nũng, đủ các loại cọ, mãi cho đến khi chiếm được sự cam đoan của Cố Ninh, mới cười vui vẻ ngủ thiếp đi.