Ăn Cháo Đá Bát - Chương 9
28.
Đẩy một người từ thiên đàng xuống địa ngục, chính là điều tàn nhẫn nhất.
Đoạn Gia Hi sau khi tỉnh táo hẳn là sẽ hiểu được nỗi tuyệt vọng này.
Nhưng so với cách hắn hạ thuốc mê muốn x âm h ại tôi, dùng ảnh kh ỏa th ân uy hiếp tôi, tôi rõ ràng vẫn nhân từ hơn nhiều.
Tôi đã tìm cho hắn con vịt tốt nhất, mãnh liệt nhất trong hội sở.
Bảo đảm hắn sống không được chet không xong, muốn ngừng mà không được.
Tục ngữ nói rất đúng, sau đại hỉ chính là đại bi, sau khi nhìn anh đẹp trai tiến vào phòng, tôi còn gửi định vị cho bên vay nặng lãi.
Dưới sự kích thích kép, không biết Đoạn Gia Hi sẽ có được trạng thái tinh thần tốt đẹp như thế nào. Nhưng tôi biết cuộc đời hắn từ nay về sau sẽ chìm vào bóng tối.
Cho dù hắn đời này không có tiếp nhận nền giáo dục tinh anh từ nhà tôi, cũng không có tầm nhìn, năng lực, nguồn lực và thân phận của kiếp trước nhưng hắn vẫn kiêu ngạo và tự cho mình may mắn, nghĩ rằng có thể chơi đùa với tôi.
Hắn cho rằng tôi sẽ không biết hắn trốn nợ, mua thuốc mê. Xét đến cùng, hắn trời sinh đã coi thường phụ nữ.
Cho nên hắn không hề nghi ngờ khi tôi mời hắn tham gia vào dự án, không cảnh giác khi tôi giới thiệu hắn đầu tư cổ phiếu, thậm chí ngay cả văn kiện hợp đồng kia cũng chưa từng xem kỹ.
Hắn cho rằng tất cả phụ nữ đều ngoan ngoãn phục tùng hắn như Cố Thiến Thiến, lấy lòng nịnh nọt.
Chỉ cần hắn tự hỏi mình có xứng đáng hay không, kết cục của hắn sẽ không bi thảm như vậy.
Đóng cửa lại. Đến lúc này, tất cả sự trả thù của tôi đã hạ màn.
Tôi chưa bao giờ chủ động hãm hại, vu oan, lấy quyền áp người, mà là dùng chính sự ghen tị, tham lam của bọn họ làm dẫn dắt.
Mọi sự trả thù của tôi đều xứng đáng với kiếp trước. Mở điện thoại ra, Đoạn Gia Hi quả nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc trước khi hắn mượn danh nghĩa theo đuổi tiếp cận tôi, tôi đã biết hắn tìm người chụp ảnh làm nền cho sau này.
Một khắc trước khi tôi đến nơi hẹn, hắn đã đơn phương tuyên bố tôi và hắn là một cặp trên diễn đàn trường học.
Bằng cách này, hắn không chỉ lợi dụng “sự trong sạch” của tôi, lại tạo thế để mọi người biết tôi và hắn bị trói buộc cùng một chỗ, khiến tôi tiếp nhận hắn.
Hắn vốn là chủ tịch hội học sinh, vừa công khai đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Sự việc trước đó của Cố Thiến Thiến đã khiến nhiều người biết đến danh tính của tôi. Một số người bình luận bên dưới để chúc mừng hắn đã tránh được 20 năm đi đường vòng.
Cũng có người không não nịnh nọt nói “Trai tài gái sắc, trời tác chi hợp”.
Trước khi ngày càng có nhiều bình luận như thế này, tôi lại trực tiếp xuất hiện và bác bỏ những tin đồn ở khu vực bình luận.
Cũng giống như lần trước, hãy để những bằng chứng làm việc của nó.
Tôi đưa ra bằng chứng Đoàn Gia Hi nợ bọn vay nặng lãi, ghi chép cuộc hẹn mua thuốc mê, và bằng chứng về mối quan hệ sau lưng hắn và Cố Thiến Thiến.
Tất nhiên… sẽ có nhiều điều thú vị hơn trong vài giờ nữa.
Trực tiếp x é bỏ hình tượng ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo của Đoạn Gia Hi.
Hướng gió lập tức nghịch chuyển, không ít người bình luận đau lòng vì tôi bị hai con q uỷ vẽ đường theo dõi.
Người trong cuộc, người đã làm rõ mọi chuyện trước đó, rất phấn khởi.
【 Tôi đã nói Hứa tiểu thư sao lại trở thành bạn gái của Đoạn Gia Hi rồi? 】
【 Để ông chủ của tôi ở đâu? 】
【 Ai là ông chủ của cô? Chẳng lẽ cô ấy thật sự có bạn trai? 】
【 Trò chơi mới nhất 《 Truy Phong Ẩn 》 chơi qua chưa? 】
【 Đã chơi rồi! Trò chơi này rất hot nha, chắc hẳn có rất nhiều người biết đến nó phải không? …Điều này có liên quan gì đến câu hỏi tôi đã hỏi? 】
【 Người đó chính là boss công ty trò chơi này. 】
29.
Tôi vô cùng bình tĩnh đi ra khỏi khách sạn, người chờ tôi trên xe không phải chú Lưu mà là Tịch Lễ.
“Lần này quá mạo hiểm.”
Giọng nói của anh ấy vốn lạnh lùng, hơn nữa bây giờ còn mang theo chút tức giận, 5 chữ này, từng câu từng chữ lọt vào tai tôi.
“Em đã nắm chắc, còn sắp xếp người ở phòng bên cạnh.” Tôi cố gắng giải thích.
Từ lúc Đoàn Gia Hi mua thuốc mê, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, uống giải dược nâng cao tinh thần tỉnh táo trước, nước trà cũng chỉ thử uống một chút.
Ngược lại là Đoạn Gia Hi, bởi vì trong khoảng thời gian này cảnh giác quá mức, mất ngủ, tinh thần căng thẳng, ngay cả tôi bỏ thuốc trước mặt hắn cũng không phát hiện ra.
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay phải xuống, ném vào túi rác trong xe, dỡ phòng bị toàn thân xuống, thoải mái tựa vào ghế phụ.
Tịch Lễ nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt thâm trầm ẩn chứa tình cảm, lộ ra sự chân thành và vui mừng.
“Anh biết, chỉ là anh lo lắng cho em.”
Tôi thích nghe lời này, dí dỏm nháy mắt với anh ấy.
Anh ấy thu hồi ánh mắt, xoay tay lái: “Khó có dịp cho mình nghỉ một ngày, ở bên Duy Duy nhà tôi, nói đi! Đi đâu ăn đây?”
Tôi suy nghĩ vài giây: “Cửa hàng hoành thánh đối diện bệnh viện trung tâm thành phố!”
“Hả?” Tịch Lễ có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn dẫn đường đi đến chỗ tôi nói.
Tôi lặng lẽ dựa vào ghế. Ngoài cửa sổ cảnh sắc lắc lư, không ngừng thụt lùi, tựa như cánh cửa xuyên qua thời không.
…..
Sau khi lấy được thẻ ngân hàng Tịch Lễ đưa, tôi đi ra ngõ khóc lớn một hồi. Ngón tay bị ch ặt không đau bằng sự ấm ức trong lòng.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi vẫn cố gắng chống đỡ bản thân, tắt công tắc cảm xúc, giống như một con sông mệt mỏi, mỗi ngày như cái x ác không h ồn đều nghĩ cách làm sao trốn nợ, làm sao kiếm tiền trả tiền thuốc men cho ba mẹ.
Tịch Lễ đã cho tôi một cơ hội để thở.
Trong thẻ kia có một khoản tiền không nhỏ, tôi lập tức nộp tiền điều trị nội trú của ba mẹ, không chỉ như thế, còn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, đã nộp rất nhiều.
Cô y tá nhìn thấy vết thương của tôi hỏi tôi có cần xử lý một chút hay không, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ ghê tởm, xấu xí lại đầm đìa m áu tươi kia, lắc đầu.
“Ba ngón tay kia cũng không biết đã rớt xuống nơi nào.”
Không cần đâu. Ánh mắt người kia kinh hãi, nhưng tôi hiếm khi thả lỏng sự căng thẳng trong cơ thể.
Tương lai thật khó khăn và vô cùng đen tối.
Nhưng ít nhất.
Cuối cùng tôi cũng có thể đi ăn một bát hoành thánh đối diện bệnh viện.
Không phải uống nước để no, không phải bánh mì quá hạn, bánh bích quy khô khốc.
Là một chén hoành thánh nóng hổi, toả mùi thơm.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Cố Thiến Thiến đứng ở cửa, cô ta mặc váy Chanel kiểu mới, giày cao gót tinh xảo, phía sau có bốn năm vệ sĩ.
Mặt mày cô ta lộ rõ, dáng vẻ người thắng cuộc, kiêu căng đánh giá tôi: “Hứa tiểu thư?”
“Sao lại đến bệnh viện, cũng không xử lý bàn tay bị thương.”
“Không có tiền sao?”
Cô ta xinh đẹp cười: “Vận mệnh này, thật sự không thể phỏng đoán được.”
Cô ta lấy từ trong túi xách ra mấy tờ tiền lẻ, ném dưới chân tôi.
“Ai có thể nghĩ đến 20 năm trước, Hứa Duy đại tiểu thư tôn quý như công chúa ở cô nhi viện, bây giờ nghèo túng phải dựa vào tôi, người vốn đang chờ được nhận nuôi, ném tiền cho chứ?”
Môi cô ta ác ý nhếch lên, mở miệng từng chữ từng chữ: “Ngàn người cưỡi, vạn người ngủ.”
“Cô dựa vào đâu mà nói xấu tôi!” Tôi hận đỏ mắt.
Dựa vào cái gì nói xấu tôi tình nguyện ch ặt ngón tay cũng muốn giữ sự trong sạch.
Tôi xông lên phía trước muốn x é n át cô ta, vệ sĩ cao lớn lập tức vây lại.
Trong lúc xô đẩy, thẻ ngân hàng trong túi rơi xuống, phát ra tiếng lạch cạch.
Cố Thiến Thiến được che chở, thoải mái nhặt tấm thẻ kia lên, hứng thú nhìn tôi chật vật bị cô ta chặn lại một bước.
“Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!!”
Tôi lo lắng đưa bàn tay đầy đủ về phía cô ta. Cố Thiến Thiến giơ lên thẻ ngân hàng, dí dỏm nói: “Dựa vào đâu hả? Cô cảm thấy bây giờ tôi còn có thể để ý số tiền ít ỏi bên trong tấm thẻ này sao? Tôi đã bảo cô dựa vào thân thể kiếm tiền mà? Nếu không sao cô có thể có tiền?”
Giọng nói của cô ta khinh miệt, bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì đó thú vị, cầm thẻ ngân hàng đến trước mặt tôi
“.Muốn không?”
Tôi khuất nhục gật đầu. Sau đó nhìn cô ta vung tay một cái, kẹp thành hình parabol bay ra đường cái.
“Đi nhặt đi, đồ ti tiện.”
Vệ sĩ buông bàn tay đang giam giữ cơ thể tôi ra, tôi lảo đảo đi tới. Tôi không thể mất số tiền đó. Không thể.
Sẽ không còn ai nguyện ý bố thí cho tôi mà không mang theo bất cứ sự khinh bỉ nào nữa.
Ngày đó gió rất lớn, bên tai ồn ào khó chịu, Cố Thiến Thiến chờ đèn xanh sáng lên mới ném thẻ ra.
Cô ta muốn trêu chọc tôi, muốn xem bánh xe ngh iền n át tấm thẻ.
Cô ta không tin rằng tôi sẽ mạo hiểm mạng sống của mình để lấy thẻ ngân hàng. Nhưng cô ta đã sai.
Khi đó, thứ không đáng giá nhất của tôi chính là cái mạng kia.
Vào thời điểm ngã xuống, thế giới dường như biến thành kính vạn hoa.
Ông trời thực sự thích bắt nạt kẻ yếu.
Ngay cả nguyện vọng muốn ăn hoành thánh cũng không cho phép tôi thực hiện.
Cũng may……
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Tịch Lễ.
Lần này, tôi không phải là người yếu đuối dễ dàng bị bắt nạt.
Bát hoành thánh kia, cũng đã có người cùng tôi đi ăn.
[HẾT]