Ăn Cháo Đá Bát - Chương 3
9.
Ngày hôm đó, ba tôi suy nghĩ một lát. Quyết định xem xét lại vấn đề nhận con nuôi.
Mẹ cũng lao lực quá độ, vốn bà miễn cưỡng nhìn trúng đứa bé tên Đoạn Gia Hi kia, nhưng tâm thuật của hắn bất chính.
Tuy không thấy Tích Lễ, nhưng bà không thể chấp nhận hai từ “tàn tật” và “suy nhược”.
Tôi không cách nào nói cho mẹ biết, hai chữ Tịch Lễ và “suy nhược” sau khi lớn lên không dính dáng gì đến nhau, tàn tật cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn giúp anh ấy giảm bớt sự đố kỵ của người khác trong cuộc đời sau này.
Nhưng đối với kết quả như vậy, tôi không có ý kiến gì. Đời này, tôi chỉ muốn nắm giữ quyền lực ở trong tay của mình.
Tôi yêu cầu ba tôi báo đáp Tịch Lễ bằng một bữa tiệc, giúp anh ấy chữa lành tai, cải thiện cuộc sống, cho anh ấy cơ hội học tập tốt hơn.
Đối với ba tôi mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với Tịch Lễ mà nói, lại có thể giúp anh ấy bớt đi rất nhiều đường vòng, người ở cô nhi viện thấy chúng tôi coi trọng Tịch Lễ, cũng không dám tùy ý khi dễ anh ấy.
Lúc rời đi, viện trưởng mang theo một đứa nhỏ cô nhi viện đứng ở cửa tiễn đưa.
Xuyên qua cửa sổ xe, tôi thấy được Đoạn Gia Hi mắt sưng húp, rõ ràng đã khóc, còn có cô bé đứng ở bên cạnh hắn với vẻ mặt buồn bã kia nữa.
Cuối đám người, bóng dáng Tịch Lễ đứng cô đơn. Nhưng đôi mắt ấy nhìn tôi dường như kéo dài mãi mãi.
10.
Tôi sẽ không nói với ai về sự tái sinh của tôi.
Tôi chỉ đang lừa dối, sử dụng linh hồn 26 tuổi của mình trong cơ thể 6 tuổi của mình để không ngừng hoàn thiện và củng cố bản thân.
Đủ mạnh mẽ để đảm bảo rằng những điều tồi tệ ở kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Tôi sợ. Sợ cái gọi là định mệnh, cái gọi là định mệnh.
Mùa hè sau khi trở về từ trại trẻ mồ côi, tôi đã học bơi.
Tôi không còn yếu ớt, không còn thiếu quyết đoán, tôi ám ảnh với việc học tập, cải tạo lại bản thân từ đầu đến cuối.
Tôi đã đi theo một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước, không còn là một cô gái ngây thơ, đơn thuần.
Ánh mắt ba nhìn tôi dần dần hài lòng, ông không còn cho rằng một cô gái như tôi không chống đỡ nổi gia nghiệp lớn như vậy.
Mẹ cho rằng chuyện bọn họ quyết định nhận nuôi con đã kích thích tôi, cũng đau lòng không nhắc tới chuyện này nữa.
Tôi bắt đầu có tâm nhãn và thế lực của mình, tuổi chưa lớn đã học được cách tìm thám tử tư báo cáo tình hình ở cô nhi viện cho tôi.
Tôi cũng học được cách sử dụng một số ân huệ nhỏ để tiếp thêm sức mạnh cho Đoạn Gia Hi trong những ngày sống ở đó.
Tôi biết chúng tôi sẽ gặp lại nhau, chúng tôi có hai mối ràng buộc hận thù và thèm muốn. Đợi đến lúc đó, sự báo thù của tôi mới chính thức bắt đầu!
11.
18 tuổi.
Rời xa con đường nghệ thuật lãng mạn mà tôi hằng ao ước từ kiếp trước, tôi thi đỗ vào trường đại học tốt nhất cả nước ngành quản trị kinh doanh.
Bạch nguyệt quang của Đoạn Gia Hi, Cố Thiến Thiến đã trở thành bạn cùng phòng ký túc xá với tôi.
Ngày đầu tiên khai giảng, cô ta mặc một chiếc váy trắng chất phác, thân thiết giúp tôi xách vali vốn không nặng vào ký túc xá.
Cô ta nở nụ cười thanh thuần, thân mật nói: “Xin chào, tớ tên là Cố Thiến Thiến, là sinh viên chuyên ngành sư phạm. Về sau chúng ta chính thức là bạn cùng phòng ký túc xá, xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Tôi nhìn về phía cô ta. Khuôn mặt kia ngọt ngào động lòng người, là khuôn mặt mối tình đầu tiêu chuẩn của đàn ông, hơn nữa nụ cười không chút đề phòng kia, rất khó làm cho người ta không sinh lòng trìu mến.
Chỉ là không biết, là tâm sinh tướng hay là…… mặt từ tâm ác.
“Xin chào, tôi là Hứa Duy, chuyên ngành quản lý kinh doanh.”
Tôi nở nụ cười lịch sự, biểu hiện không đủ thân thiết nhưng cũng không xa cách. Bởi vì tôi biết, Cố Thiến Thiến sẽ tự mình bám lấy tôi.
“Hứa Duy? Tớ có thể gọi cậu là “Duy Duy” không? Như vậy sẽ có vẻ hai chúng ta rất thân thiết.”
“Duy Duy, cậu ở giường số hai, nơi này gần cửa sổ, ánh sáng tốt nhất, tớ giúp cậu để hành lý ở đây.”
“Duy Duy, tớ không phải là người đầu tiên nói với cậu rằng cậu rất xinh đẹp đúng không? Lúc mới mở cửa trước mắt tớ sáng ngời.”
“Oa, Duy Duy cái túi này của cậu thật đẹp, thẩm mỹ của cậu thật tốt nha!”
Cô ta liếc về phía túi xách của tôi, ánh mắt lấp lánh, lời khen ngợi không chút do dự liền nói ra miệng.
Nhiệt tình như lửa, săn sóc tận xương tủy. Hai người bạn cùng phòng khác lén lút trợn trắng mắt, vẻ mặt không nói nên lời.
Vừa rồi lúc Cố Thiến Thiến và hai người bọn họ ở một phòng cũng không thấy nhiệt tình miệng ngọt như vậy.
Cái này cmn giống như quỷ nhập thân vậy. Tôi lặng lẽ cảm nhận tất cả, đi qua chào hỏi họ một tiếng đơn giản, đặt túi xách lên bàn của mình.
Cố Thiến Thiến vẫn thân thiết đi theo bên cạnh tôi, cảm giác tồn tại mãnh liệt. Tôi chỉ vào cái túi.
“Cô thích không?”
Cô ta dường như vừa thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, gật đầu điên cuồng.
“Thích.”
“Cái túi này chắc đắt lắm nhỉ?”
Cô ta cắn môi, xoắn hai tay đặt trên làn váy, không hề che giấu sự hèn nhát của mình.
“Tớ không có tiền, không dùng được túi tốt như vậy.”
Cô ta yếu ớt rũ mắt xuống, nếu là đàn ông giờ phút này chỉ sợ đã bỏ v ũ kh í xuống đầu hàng, muốn cái gì cho cái đó.
Tôi… cũng không ngoại lệ. Lấy vật dụng cá nhân trong túi ra, sau khi xác nhận không có gì, tiện tay đưa cho Cố Thiến Thiến đứng bên cạnh tôi.
“Tặng cô.”
Tôi nở nụ cười: “Nếu như cô không ghét bỏ.”
Ánh mắt Cố Thiến Thiến chợt sáng ngời, chiếc túi xách trong tay tôi ở store giá cũng phải 8 vạn, hơn nữa có tiền cũng không chắc sẽ mua được, cần phải đặt hàng trước.
Ở một mức độ nào đó là công cụ để nâng cao giá trị con người.
Tôi lấy ra tặng người khác có lẽ sẽ hơi đột ngột, người bình thường sẽ không lựa chọn tiếp nhận, mà 8 vạn đối với Cố Thiến Thiến từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện là một khoản phí không nhỏ.
Cô ta sẽ lựa chọn thế nào đây? Tôi rất mong chờ điều đó.
Cố Thiến Thiến lặng lẽ hít một hơi, trước khi đầu ngón tay đụng phải túi xách, sắc mặt lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng lựa chọn thuận theo bản tâm của mình.
“Tớ không ghét bỏ, không ghét bỏ, Duy Duy cậu thật tốt!”
“Cô thích là tốt rồi.”
Tôi chiếu lệ, lại lấy từ trong hành lý ra hai phần quà đưa cho hai người bạn cùng phòng khác.
“Đây là mẹ tôi chuẩn bị, tôi không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm, bà ấy hy vọng bốn năm sau chúng ta có thể hài hòa ở chung với nhau.”
Hai người vốn đang làm việc của mình, khẩn trương đứng dậy, nhìn thoáng qua quà tặng rồi vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu. Nó quá giá trị rồi.”
Họ ngượng ngùng cười, trong lòng lại suy tư so sánh tôi và Cố Thiến Thiến.
Một người nói không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng lại rất chu đáo, còn loáng thoáng lộ ra khí chất kẻ ngốc lắm tiền, người kia nhìn như thanh thuần vô hại thực ra lại ham hư vinh.
Thấy hai người này không nhận quà, người gấp không phải tôi, mà là Cố Thiến Thiến.
Cô ta cảm thấy hai người này giả vờ thanh cao nhưng thực ra lại đang tôn lên lòng hư vinh của cô ta.
Cố Thiến Thiến trong lòng yên lặng không vui, cắn môi tới gần: “Chỉ có tớ nhận quà của Duy Duy, thật ngại quá. Hay là như vậy đi!”
Cô ta đột nhiên đề nghị.
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chờ mọi người thu dọn xong, tớ mời mọi người đi ăn bữa cơm.”
Không đợi chúng tôi nói gì, thái độ của cô ta cứng rắn nói: “Đừng từ chối, nếu không tớ cũng không dám nhận túi xách của Duy Duy.”
12.
Dưới tàng cây ngô đồng bên cạnh ký túc xá, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ đang đứng chờ đợi.
Giày vải bạt dính chút bụi, dáng người cao ngất cùng sống mũi cao thẳng đeo kính gọng vàng, là vũ khí s ắc b én nhất để dụ dỗ trái tim thiếu nữ dưới lầu ký túc xá nữ.
Tôi cùng họ xuống lầu, qua một con đường dành cho người đi bộ, Cố Thiến Thiến giơ cánh tay vui vẻ chào Đoạn Gia Hi ở đối diện.
Tôi cũng theo hướng của cô ta nhìn về phía người đàn ông kia. Tôi mở môi mỉm cười.
Đoạn Gia Hi, đã lâu không gặp, trò chơi chính thức bắt đầu. Anh đã sẵn sàng chưa?
“Duy Duy, tớ dẫn theo một người bạn, cậu không ngại chứ?”
Cố Thiến Thiến quay đầu hỏi ý kiến của tôi, mấy tiếng qua cô ta tôn sùng tôi như một vị thần, khiến cho hai người bạn cùng phòng kia chet lặng.
Các cô ấy không hiểu sống ở cô nhi viện vốn là cá lớn nuốt cá bé, người cần lấy lòng vĩnh viễn phải là những người có thể mang lại lợi ích cho mình.
Cũng không biết Đoạn Gia Hi và Cố Thiến Thiến khi nào mới chọn tôi làm con mồi của bọn họ.
Mười hai năm trước, ngày tôi rời khỏi cô nhi viện đã trở thành mục tiêu cả đời bọn họ cần đạt được.
“Nhạc Nhạc, Minh Tuệ, các cậu có phiền không?”
Bị phớt lờ nên sâc mặt bọn họ có chút khó chịu, lắc đầu tỏ vẻ không ngại. Tôi trả lời Cố Thiến Thiến: “Có thể, chúng tôi đều không ngại.”
Cố Thiến Thiến xấu hổ gật đầu, cười mỉa nói: “Vậy chúng ta qua đó đi.”
Cô ta dẫn đầu chạy về phía Đoạn Gia Hi, tà váy màu trắng tung bay, mặt như hoa đào.
“Giới thiệu một chút, đây là anh trai Đoạn Gia Hi lớn lên cùng tớ, anh ấy lớn hơn chúng ta hai tuổi, năm nay đang học năm thứ ba, là hội trưởng hội học sinh của trường chúng ta.”
“Anh Gia Hi, ba người này là bạn cùng phòng của em, Nhạc Nhạc và Minh Tuệ là sinh viên khoa kiến trúc, Duy Duy là sinh viên khoa quản lý kinh tế.”
Trong lúc nói chuyện, trên mặt cô ta mang theo vẻ kiêu ngạo tự đắc không dễ phát hiện.
Tôi hơi cúi đầu che đi tiếng cười nhạo trong mắt.
“Khoa quản lý kinh tế?”
Đoạn Gia Hi lên tiếng, giọng nói rõ ràng mà có từ tính, làm cho hai người bạn cùng phòng khác hơi ngượng ngùng nhìn hắn.
“Xem ra là đàn em cùng khoa, sau này có vấn đề gì có thể tới tìm anh.”
Hắn nhếch khóe miệng, vươn tay về phía tôi, vẫn như ánh mặt trời. Đột nhiên nụ cười của hắn cứng đờ.
“À mà……đàn em, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Hắn dường như đang suy nghĩ về những kỷ niệm, nhưng sau vài giây hắn đột nhiên tỉnh ngộ và nụ cười của hắn càng sâu hơn.
“Em là em gái Duy Duy!”
Cố Thiến Thiến cũng làm bộ sửng sốt vài giây rồi kêu kên rằng thật có duyên phận, nhưng cô ta không muốn ở trước mặt người khác bại lộ xuất thân đến từ cô nhi viện của mình nên không nói rõ ràng.
Mặt tôi lộ vẻ mê mang, khó hiểu đặt câu hỏi: “Chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Thấy tôi không còn nhớ nhiều về chuyện khi còn nhỏ, Đoạn Gia Hi tựa như hoài niệm thâm tình nói: “Gặp qua rồi.”