Ăn Cháo Đá Bát - Chương 1
1.
Vì sức khỏe của mẹ, năm tôi 6 tuổi, ba mẹ đã đưa tôi đến trại trẻ mồ côi lớn nhất thành phố để chọn người nhận nuôi.
Tôi nghe thấy bọn họ nhẹ nhàng trò chuyện khi đang mơ mơ màng màng ngủ ở ghế sau xe.
Ba dặn dò mẹ đến lúc đó phải tôn trọng ý kiến của tôi một chút. Ông ấy nói tôi là con gái, về sau một mình chống đỡ sản nghiệp gia tộc sẽ rất vất vả.
Bọn họ muốn chọn một cậu bé không tệ về mọi mặt nuôi ở bên cạnh, nghiêm túc bồi dưỡng giống như bồi dưỡng tôi, đến lúc đó sẽ kết hôn cùng tôi, lấy thân phận chồng tôi giúp tôi quản lý sản nghiệp.
Chồng……Khi còn nhỏ, tôi không hiểu từ này, nhưng tôi biết ba là chồng của mẹ.
Ba yêu mẹ tận xương tủy, mẹ cũng đặc biệt lệ thuộc vào ông ấy.
Vô tri vô giác. Tôi nghĩ, chồng nhất định là nhân vật rất quan trọng trong cuộc đời tôi.
2.
Mà ý tưởng lựa chọn Đoạn Gia Hi của tôi rất ngây thơ, tình tiết cũng cẩu huyết.
Hắn đã cứu tôi khi tôi vô ý rơi xuống nước, khi tôi tỉnh dậy sau khi bị ngạt nước, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt non nước, tuấn tú lại mang theo vẻ thân thiện của hắn.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu thẳng vào hắn, trên người hắn toả ra ánh sáng.
Lúc 6 tuổi, tôi chưa hiểu được cảm xúc chứ đừng nói đến tình yêu, tôi chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Sau khi lớn lên mới phát hiện đây chẳng qua là hiệu ứng cầu treo. Một hồi tim đập thình thịch có thể được thiết kế.
Tôi kiên quyết yêu cầu ba mẹ nhận nuôi hắn.
Đoạn Gia Hi 8 tuổi lớn lên tốt hơn so với phần lớn những đứa trẻ ở cô nhi viện, khuôn mặt thanh tú, màu da trắng nõn, không có khuyết điểm.
Hắn mặc quần áo cũ được quyên tặng, trước mặt mọi người hiểu chuyện hứa hẹn với tôi, hắn sẽ dùng cả đời bảo vệ tôi, làm bạn cùng lớn lên với tôi.
Nhưng 20 năm sau, hắn lại trở thành sói mắt trắng mơ tưởng đến tài sản nhà tôi, đ âm sau lưng tôi.
Hắn gây ra t ai n ạn xe cộ khiến ba mẹ tôi hôn mê bất tỉnh, lại dùng chiết khấu nợ nần đuổi tôi ra ngoài, hại tôi bị bọn cho vay nặng lãi ch ặt đi ba ngón tay, thời điểm đó tôi không có tiền đi khám bác sĩ.
Hắn lấy nhà và tài sản của gia đình tôi khoa trương cầu hôn bạch nguyệt quang thuở nhỏ từng ở cô nhi viện cùng hắn.
Tôi không nhớ mình đã chet như thế nào, sống an nhàn sung sướng hơn 20 năm, cuối cùng lại như một con chuột trốn trong góc tối.
Tôi biết, lưu lạc đến kết cục như vậy, thật ra được giải thoát thì càng tốt.
Bởi vì tôi không có năng lực chống lại Đoạn Gia Hi, không có cách xoay chuyển mưu kế hắn đã bày ra suốt 20 năm.
Hiện thực tàn khốc, không thể sau một đêm, cởi áo ra rồi đ ánh vào mặt đối thủ thì có thể đông sơn tái khởi.
Tôi đã bị hắn biến thành một phế vật vô dụng, mọi chuyện của tôi đều được hắn chăm sóc, quan tâm, khiến tôi chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông.
Khi không có chỗ dựa, không còn ai chống lưng thì tôi chỉ là cỏ dại trong bùn đất, ai cũng có thể giẫm lên.
Từ thiên đường đến địa ngục chỉ trong một đêm. Dù đã chet nhưng hận thù trong lòng tôi thì không thể nào nguôi.
3.
“Hứa Duy, chúng ta phải đi nói chuyện với viện trưởng một chút, con có muốn đi cùng không?”
“Không ạ.”
Ánh mặt trời chói mắt, tôi híp mắt, chỉ vào cầu trượt cách đó không xa. Ba bất đắc dĩ lắc đầu: “Chú ý an toàn.”
“Hứa tổng, anh yên tâm, chỗ chúng tôi có nhiều trẻ con, các phương tiện giải trí đều được đảm bảo, Duy Duy tiểu thư xinh đẹp như vậy, những đứa trẻ kia sẽ chú ý đến cô ấy!”
Viện trưởng mỉm cười, vẻ mặt mang theo nịnh nọt. Ba tôi gật gật đầu, ôm eo mẹ tôi rời đi cùng viện trưởng.
Nhìn bóng lưng bọn họ, tôi không còn giữ bình tĩnh được nữa, cả người run rẩy.
Đây không phải là cưỡi ngựa xem hoa trước khi chet, hận ý trong lòng nói cho tôi biết đây là thế giới chân thật.
Ông trời nhân từ, đã cho tôi một cơ hội nữa.
4.
Tôi đi theo con đường nên đi ở kiếp trước, đi về phía hồ nước của cô nhi viện.
Kiếp trước, vì tò mò muốn xem hoa sen màu hạnh ở giữa ao, nên tôi bị trượt chân rơi xuống nước.
Khi tôi bị ngạt nước sắp không thở được nữa, một đôi tay không lớn nhưng dùng hết toàn lực kéo tôi lên.
Từ đó mở ra 20 năm lịch sử bị lừa gạt của tôi. Trong khoảng thời gian cuối cùng, tôi từng vô cùng hối hận.
Tôi thà chết đuối trong hồ nước không sâu này, cũng không muốn liên lụy đến ba mẹ yêu thương tôi, chắp tay nhường gia sản cho người khác.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mặt nước nổi lên từng gợn sóng, một hai đóa hoa sen màu hạnh lay động.
Tôi đang đợi. Chờ Đoạn Gia Hi cố ý gặp nhau, chờ hắn khéo léo như lò xo, diễn xuất tinh xảo lừa gạt.
Lúc này đây tôi sẽ không để cho hắn thành công làm anh hùng cứu mỹ nhân, có cơ hội gây ấn tượng trước mặt ba mẹ tôi…
Bùm……
Một lực bất ngờ từ phía sau đẩy tôi xuống ao. Nỗi sợ hãi nước ập đến.
Tôi không biết bơi, nước trong hồ chảy vào miệng và mũi, tôi thậm chí không thể kêu cứu.
Sao lại thế? Không phải trong trí nhớ của tôi là trượt chân xuống nước sao?
Đã cho tôi làm lại lần nữa, chẳng lẽ tôi vẫn không tỉnh táo dẫm vào vết xe đổ sao?!
Nếu đã như vậy……
Tôi dần dần buông lỏng sức giãy dụa, từ từ ch ìm xuống, đột nhiên có một lực kéo giống như kiếp trước ập đến.……
“Em gái tỉnh lại! Em không sao rồi!”
Giọng nói quen thuộc khiến bàn tay giấu dưới làn váy của tôi siết chặt. Tôi mở mắt ra, hình ảnh giống hệt kiếp trước đ ập vào mắt.
“Em gái nhỏ, cuối cùng em cũng tỉnh lại.”
Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sau này không nên tùy tiện tới gần hồ nước, không phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh để cứu em đâu nha.”
Nói xong, hắn thân mật sờ sờ đầu tôi, tôi sinh lòng chán ghét, theo bản năng tránh đi.
“Anh đã cứu tôi?”
Không đúng! Quần áo của hắn không đúng.
Tôi quá tin tưởng vào ký ức kiếp trước. Kiếp trước tôi thật sự chỉ mới 6 tuổi, lại trải qua một hồi suýt chet đ uối, trong lúc hoảng sợ và bối rối, đầu óc tôi đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Trên quần áo Đoạn Gia Hi chỉ có một chút nước đọng, ngay cả tóc cũng khô ráo, sao có thể nói là đã xuống nước cứu tôi?
Kiếp trước tôi thật sự là tự trượt chân rơi xuống nước sao? Ai vừa đẩy tôi vậy?
“Đương….Đương nhiên!” Khuôn mặt nhỏ tuổi ngẩn ra, không giấu được lời nói dối.
“Bọn họ nhìn thấy em rơi xuống nước, đều sợ bị viện trưởng trách phạt, nên vội chạy ra xa.”
“Chỉ có anh mạo hiểm dù có bị mắng cũng phải chạy tới cứu em.”
Tôi ngồi dậy, ánh mắt mang theo nụ cười tìm tòi nghiên cứu nhìn vào hắn: “Cảm ơn anh đã cứu em, nếu không có anh, em có thể sẽ không bao giờ gặp lại ba mẹ nữa.”
Đoạn Gia Hi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không cần cảm ơn, bình thường anh đều giúp các bạn nhỏ.”
Hắn nở nụ cười rạng rỡ: “Em gái nhỏ, em mau đi tìm ba mẹ đi, anh cũng phải đi rồi.”
Ánh mắt của hắn lộ vẻ cô đơn: “Viện trưởng bảo tụi anh đi tập hợp, nói có một đôi vợ chồng đến nhận nuôi đứa nhỏ, không biết lần này có thể chọn anh hay không.”
“Anh muốn học, muốn đọc, nhưng ở đây không có cơ hội.”
Tôi đưa tay vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu mang theo sự chắc chắn: “Yên tâm đi anh trai, anh thiện lương như vậy, bọn họ nhất định sẽ nhận nuôi anh.”
“Thật vậy sao?!”
Nhìn ánh mắt hắn tỏa sáng, tội lỗi trong lòng tôi có chút thỏa mãn.
Đoạn Gia Hi, nếm thử một chút cảm giác kế hoạch bị thất bại, từ thiên đường rơi xuống địa ngục đi.
Tuy rằng không bằng một phần vạn của tôi lúc trước, nhưng chúng ta còn nhiều thời gian mà, không phải sao?
5.
Đoạn Gia Hi tung tăng rời đi, vội vàng muốn tăng độ hảo cảm của ba mẹ tôi. Hắn không phải là người cứu tôi, thậm chí có thể là người đ ẩy tôi xuống nước.
Nhưng mạo nhận công lao của người cứu tôi, yên tâm thoải mái thay người đó hưởng thụ phú quý và tài nguyên của nhà tôi suốt 20 năm.
Tôi đứng lên cẩn thận nhìn quanh bốn phía, bên cạnh hồ nước là một đám cỏ dại không được c ắt tỉa, cỏ dại cao bằng bắp chân người lớn.
Trong tiếng ve kêu, ánh mặt trời chói chang chiếu lên người một cậu bé đang ngã xuống bụi cỏ. Dáng vẻ suy nhược, tái nhợt, toàn thân ướt đẫm càng trở nên chật vật hơn.
Tôi vén khuôn mặt đang nghiêng của cậu bé đó, đồng tử co lại, cảm giác quen thuộc không thể giải thích được ùa vào lòng tôi.