Ám Vệ Bận Rộn - Chương 3
12
Như đã đề cập trước đó, khi ta vừa trở thành ám vệ, ta là một nhân viên nhiệt huyết đầy năng lượng.
Đại hoàng tử đi đâu, ta theo đó, thực hiện đúng tinh thần “một bước không rời”.
Đại hoàng tử cảm động đến đỏ cả mặt.
“Thực ra ngươi không cần làm đến mức này.”
Ta: “Đây là trách nhiệm của thuộc hạ.”
Đại hoàng tử: “Ý của cô là, đây là nhà vệ sinh nam.”
Nhưng ta vẫn lo lắng rằng Đại hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm lúc ta không trông thấy.
Vì vậy, ta tặng Đại hoàng tử một chiếc lá liễu.
“Nếu ngài gặp nguy hiểm, hãy thổi chiếc lá này, ta nhất định sẽ đến cứu ngài.”
Đại hoàng tử ngạc nhiên:
“Sao không phải là còi?”
Bởi vì còi phải tốn tiền, mà ta vẫn chưa nhận được lương.
Ta chớp chớp mắt, nhanh miệng đáp:
“Còi dễ bị mất, lá thì tốt hơn, ở đâu cũng có.”
Đại hoàng tử cười khẩy một tiếng, nhận lấy chiếc lá liễu, nhưng chưa từng thổi qua lần nào.
Ta luôn nghĩ rằng hắn đã làm mất từ lâu rồi.
Ta nhìn chiếc lá liễu đã phai màu nhưng vẫn được bảo quản cẩn thận, trong khoảnh khắc, đầu óc có chút mơ hồ.
Thất hoàng tử thò đầu qua, thắc mắc:
“Đại hoàng huynh chỉ tặng một chiếc lá, là có ý gì vậy?”
Ta nắm chặt chiếc lá liễu trong lòng bàn tay, mặt không cảm xúc:
“Chắc là keo kiệt thôi.”
13
Ám Vệ Các, lão các chủ đang nổi cơn thịnh nộ.
“Một ám vệ đường đường chính chính, lại bị hoàng tử tỏ tình cầu hôn, truyền ra ngoài thì khác gì bọn kỹ nữ nịnh hót lấy lòng chứ?”
Ta rất tủi thân:
“Người ta là kỹ nữ nhưng mỗi ngày đều kiếm được bộn tiền đấy.”
Ta bây giờ mới chỉ đủ ăn đủ mặc mà thôi.
Lão các chủ nghẹn lời, sau đó giọng điệu đầy khuyên nhủ:
“Cho dù họ kiếm được tiền, nhưng ngươi có nghĩ xem họ đã đánh mất điều gì không?”
Ta: “Phiền não.”
Lão các chủ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đầy sát khí.
Ông lạnh lùng cười một tiếng:
“Ngươi thật sự nghĩ rằng, hoàng thất sẽ để một ám vệ hèn mọn cưới hoàng tử sao?
“Chính tay ngươi đã giết chết nữ ám vệ bên cạnh Đại hoàng tử, đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ thủ đoạn của hoàng thất nhất chứ.”
Lão các chủ nói, nữ ám vệ đó giống hệt như ta, ỷ vào việc hầu hạ bên cạnh hoàng tử mấy năm mà sinh ra tâm tư không nên có. Cô ta quyến rũ Đại hoàng tử đến mức hắn bỏ qua cả biểu muội thông gia môn đăng hộ đối, muốn lập cô ta làm hoàng phi.
Sau đó, nữ ám vệ ấy chết rồi.
Lão các chủ: “Chuyện như thế này ta gặp nhiều rồi, ta chỉ muốn nói là hiểu thì tự hiểu, không hiểu thì ta cũng không nói thêm, nói ra ngươi cũng chẳng hiểu được, thôi thì cứ từ từ mà ngẫm. Ngươi cũng đừng hỏi ta nữa, trong này lợi ích ràng buộc quá lớn, nói ra chẳng có lợi gì cho cả ngươi và ta. Ngươi cứ coi như chưa biết gì là được, còn lại ta chỉ có thể nói rằng nơi này nước rất sâu, dính líu đến nhiều thứ, tình hình cụ thể ngươi rất khó mà tìm hiểu được, tất cả đều đã bị xóa sạch rồi, vì vậy ta nói hiểu thì tự hiểu, không hiểu cũng hết cách.”
Ta: “…”
Nếu không phải do ta tự giết chính mình, chắc ta đã tin rồi.
Lão các chủ vỗ vai ta:
“Tiền và mạng, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi tự mình cân nhắc đi.”
Buồn cười chết mất, mạng ta nhẹ hều như thế này, còn cần phải cân đo sao?
Đương nhiên ta chọn tiền rồi.
14
Vì ham tiền không cần mạng, ta bị lão các chủ phát lệnh truy sát.
Ta dùng tiểu hiệu nhận lệnh truy sát chính mình, dự định giở lại trò cũ, kiếm thêm một khoản tiền thưởng nữa.
Để đảm bảo tuyệt đối an toàn, ta vẫn chọn nhảy xuống cùng một vách núi.
Biến cố xảy ra khi ta vừa rơi xuống vực.
Đại hoàng tử và Thất hoàng tử cũng nhảy xuống theo.
Ban đầu ta đang một tay bám chặt dây leo, một tay gặm hạt dưa trên vách núi: “…”
Ta quấn dây leo quanh eo, ném vỏ hạt dưa đi, một tay đỡ lấy một người.
“Hai người các ngươi tốt nhất là cho ta một lý do để nhảy xuống đây.”
Đại hoàng tử: “Cô thấy ngươi nhảy xuống.”
Thất hoàng tử: “Ta thấy Đại hoàng huynh nhảy xuống.”
Đại hoàng tử vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng rất xấu hổ.
“Hóa ra Thất đệ lại quan tâm đến cô như vậy…”
“Không hề,” Thất hoàng tử vùi mặt vào cổ ta, giọng có phần nghẹn ngào, “Ta chỉ không muốn hai người các ngươi chết chung mà thôi.”
Những ngày gần đây, để có thể xóa sổ danh hiệu thành công, ta chạy đi chạy lại vách núi này hơi nhiều lần.
Thất hoàng tử đều nhìn thấy, trong lòng lại càng lo lắng.
Đêm nay, sau khi thấy ta và Đại hoàng tử nhảy xuống vực trước sau, hắn liền nghĩ rằng chúng ta đã hẹn nhau cùng chết.
Thế nên, hắn cũng nhảy xuống theo.
“Ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hai người,” Thất hoàng tử nghiến răng ken két, “vĩnh viễn~~~”
Câu nói như nam quỷ oán hận của Thất hoàng tử còn chưa dứt, dây leo quấn trên eo ta đã phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi trọng lượng.
Ta: “Dây leo sắp đứt rồi, ta phải thả một người xuống.”
15
Vực sâu thăm thẳm, rơi xuống là thi cốt vô tồn.
Trong khoảnh khắc, hai người trên người ta đều cứng đờ.
Rất nhanh, Đại hoàng tử buông tay khỏi cánh tay ta.
“Thả ta xuống đi.”
Hắn nhìn vào mắt ta, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Đại hoàng tử: “Cô đã không nghĩ mình có thể sống sót khi nhảy xuống theo ngươi, bây giờ vẫn còn có thể nói chuyện với ngươi vài câu, cô đã rất mãn nguyện rồi…”
“Khoan đã!” Thất hoàng tử đột nhiên cắt ngang lời Đại hoàng tử, “Vậy thả ta xuống đi!”
Thất hoàng tử sụt sịt, nói một tràng nhanh như bắn súng liên thanh:
“Ta chết rồi, ngươi phải lập bài vị cho ta, ngươi và Đại hoàng huynh phải ngày ngày cúng bái ta, còn nữa, đứa con đầu lòng của các ngươi phải lấy tên của ta… Ngươi có nghe ta nói không đấy?”
Ta kéo kéo dây leo đang quấn quanh Thất hoàng tử và Đại hoàng tử, xác định tạm thời sẽ không đứt ngay, hài lòng buông tay ra.
“Gió lớn quá! Ta nghe không rõ!”
Giữa tiếng hét thất thanh, thân thể ta như cánh diều đứt dây, lao xuống nhanh chóng, sau đó mượn lực từ mỏm đá nhô ra, nhảy bật lên, thân hình nhẹ nhàng lướt đi, chỉ ba bước đã leo lên trên.
Buồn cười chết mất, ta dám đồng thời làm ám vệ cho bảy hoàng tử, dựa vào chính là khinh công xuất quỷ nhập thần này.
Hơn nữa, vách núi này ta đã thăm dò vô số lần, chỗ nào có ổ gà, chỗ nào có thể mượn lực, nhắm mắt lại ta cũng tìm được.
Ta làm một cái thang dây, kéo hai vị hoàng tử vẫn đang “đánh đu” dưới vực lên. Vực sâu gió lớn, hai người bị đông lạnh cả đêm, mặt mày trắng bệch, vừa nhìn thấy ta liền ôm chặt ta như lò sưởi người.
“Ngươi…”
Ta tranh thủ xin thưởng công:
“Ta, tăng lương đi!”
Khinh công siêu phàm như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng được đãi ngộ tốt hơn sao?
Thất hoàng tử mặt đen lại, giận dữ trừng mắt nhìn ta:
“Tiền tiền tiền, ngươi chỉ biết có tiền thôi à!”
Nói như vậy, ta ra ngoài làm công, nếu không nhớ đến tiền, thì nhớ đến cái gì đây?
Đại hoàng tử khẽ cười, tháo miếng ngọc bội trên người xuống.
“Miếng ngọc này cùng cặp với cái trước kia thưởng cho ngươi, nhận lấy đi.”
Ta nhận lấy ngọc bội, thuận miệng hỏi:
“Khi nào ngài từng thưởng ngọc bội cho ta?”
Ta làm việc cho Đại hoàng tử nhiều năm, chưa từng nhận được gì ngoài tiền lương.
Mà lương lại ít đến đáng thương.
Nếu không ta cũng chẳng phải đi làm thêm.
Đại hoàng tử sững sờ:
“Cô đã nhờ các chủ Ám Vệ Các đưa cho ngươi, ngươi không nhận được sao?”
Lão các chủ?
Trong đầu ta thoáng hiện lên vài suy nghĩ, nhưng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã thấy một đám lửa bùng lên.
Đứng ở ngoài thành mà có thể nhìn thấy ánh lửa trong thành, vậy nơi đang cháy chắc chắn phải rất cao.
Mà tòa nhà cao nhất trong thành chính là—
“Hoàng cung… cháy rồi.”
16
Đại hoàng tử và Thất hoàng tử lập tức muốn tiến cung.
Ta ngăn bọn họ lại.
“Hoàng cung phát hỏa, nếu là tai nạn thì không sao, nhưng nếu không phải, thì các ngươi đi vào chẳng khác gì đưa mình vào miệng cọp.”
Đại hoàng tử, vị Thái tử này, chính là miếng mồi ngon nhất.
Hắn vừa rơi xuống vực, hoàng cung liền xảy ra chuyện, ta cảm giác có âm mưu trong chuyện này.
Điều ta có thể nghĩ đến, Đại hoàng tử tự nhiên cũng nghĩ được.
Sắc mặt hắn lạnh hẳn xuống.
Thất hoàng tử sốt sắng nói:
“Đại hoàng huynh thân phận tôn quý, không tiện vào cung, nhưng ta thì có thể…”
“Không, ngươi không thể,” ta đẩy Thất hoàng tử lại cạnh Đại hoàng tử, “ngươi quá yếu.”
Ta lấy chiếc lá liễu trong ngực ra, một lần nữa nhét vào tay Đại hoàng tử.
“Gặp nguy hiểm thì thổi chiếc lá này, ta nghe thấy sẽ lập tức đến cứu các ngươi.”
Thất hoàng tử mím môi, ấm ức nhìn ta:
“Vậy còn ta thì sao?
“Ngươi đưa lá liễu cho Đại hoàng huynh, còn ta thì được cái gì?”
Ta mơ hồ không hiểu.
Hai người họ ở cùng nhau, ta đưa lá liễu cho Đại hoàng tử chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc đưa cho hắn rồi sao?
Thất hoàng tử thở dài, đột nhiên vươn tay, nhổ một sợi tóc của ta.
“Ngươi không cho ta, thì ta chỉ có thể tự lấy thôi.” Thất hoàng tử mỉm cười ranh mãnh, “Đợi ngươi quay về, ta sẽ tặng lại một món quà.
“Cho nên, nhất định ngươi phải quay về.”
17
Mất một sợi tóc, ta lẻn vào hoàng cung, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Trong cung đột nhiên xuất hiện rất nhiều ám vệ ta không hề quen biết.
Chúng đều mặc y phục mới tinh, đeo mặt nạ sáng bóng, thậm chí ngay cả trâm cài tóc cũng lấp lánh chói mắt.
Ta cúi đầu nhìn mấy miếng vá trên y phục mình, hàm răng hơi nhức nhối.
“Huynh đệ, ngươi là người mới à?”
Người đó liếc nhìn ta một cái: “Ta theo lão các chủ ba năm rồi.”
Ba năm mà đã kiếm được bằng mười năm tiền lương của ta.
Trước đây chỉ nghe nói giá nhà bị đảo lộn, không ngờ ngay cả lương ám vệ cũng có sự chênh lệch như vậy.
Ta xoa xoa mặt, quyết định đi tìm lão các chủ tâm sự.
Lão các chủ đang ăn cơm, thấy ta đến, liền cười một tiếng:
“Ngươi đến đúng lúc lắm, nhìn cho kỹ đây, ta sẽ làm thế nào để Ám Vệ Các một lần nữa vĩ đại.”
Ta: “Hả?”
Ta luôn biết lão các chủ là một người có chí lớn.
Cho dù kinh phí của Ám Vệ Các ngày càng bị cắt giảm, ông vẫn tự hào về Ám Vệ Các, ba câu không rời thời kỳ hoàng kim của ám vệ.
Ám vệ chỉ thực sự phát huy tác dụng trong thời loạn thế, vì vậy, lão các chủ đã cắt xén tiền lương và tiền thưởng của ám vệ, ngấm ngầm nuôi dưỡng một đội quân, định tự tay tạo ra một thời loạn thế.
“Đại điện hạ rơi xuống vực bỏ mạng, ngôi vị Thái tử bị bỏ trống, đủ để khiến các hoàng tử tranh đoạt không ngừng, khi ấy chính là thời điểm Ám Vệ Các chúng ta tỏa sáng rực rỡ.”
Lão các chủ cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
“Nói ra thì, ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi dụ dỗ Đại hoàng tử, hắn cũng sẽ không dễ dàng bị kéo đến vách núi như vậy.”
Mọi thứ đều đã hợp lý.
Ta đã nói mà, giữa đêm hôm khuya khoắt, Đại hoàng tử đang yên đang lành đi ra vách núi làm gì.
Quả nhiên là có người dẫn dụ.
Nếu khi đó hắn không tự nhảy xuống theo ta, người của lão các chủ cũng sẽ đẩy hắn xuống.
Dù Đại hoàng tử chưa chết, ta vẫn đưa ra một giả thiết:
“Vạn nhất các hoàng tử không tranh đoạt ngôi vị thì sao?”
Đại hoàng tử chết rồi, vẫn còn Nhị hoàng tử.
Hoàng hậu mất con, nhưng vẫn còn Quý phi có con trai.
Lão các chủ dựa vào cái gì mà khẳng định các hoàng tử nhất định sẽ vì ngôi vị Thái tử mà tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán?
Lão các chủ đập bát cơm xuống bàn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Lão các chủ bật dậy, ngửa cổ hét lớn: “Người đâu!”
Cửa “két” một tiếng mở ra, Thất hoàng tử mặc cẩm bào đỏ rực, đầu đội vương miện, sải bước tiến vào.
Gấu áo hắn vương vết máu.