Ám Vệ Bận Rộn - Chương 2
05
Đêm hôm đó, xe ngựa của Ninh An quận chúa khi ra khỏi thành gặp sự cố kinh hoàng, lao xuống vách núi.
May thay có ám vệ liều mình cứu giúp, Ninh An quận chúa không bị thương chút nào.
Thế nhưng, ám vệ đó bị trọng thương rơi xuống vực, thi cốt vô tồn.
06
Ta lê tấm thân đầy thương tích về phủ Thất hoàng tử phục mệnh.
Kết quả là còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thất hoàng tử kéo vào lòng.
Trên đỉnh đầu, giọng Thất hoàng tử nghẹn ngào:
“Ta tưởng… ngươi không trở về nữa rồi…”
Sao có thể chứ? Ta còn chưa nhận được tiền thưởng mà.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn Thất hoàng tử bằng ánh mắt vừa kỳ vọng vừa ngượng ngùng.
Thất hoàng tử bị ánh mắt của ta làm cho đỏ bừng mặt.
Hắn khẽ ho một tiếng, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động không ngừng.
“Ngươi lập đại công, cô phải trọng thưởng cho ngươi.”
Miệng ta nói “Đâu dám, đâu dám”, nhưng trong lòng thì gào lên “Nhiều vào, nhiều vào đi!”
Bỗng nhiên, lòng bàn tay ta cảm thấy ấm áp.
Thất hoàng tử nắm lấy tay ta, áp lên má mình.
Ta: “Tiểu điện hạ???”
Ánh mắt Thất hoàng tử lảng tránh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve:
“Đây… phần thưởng của ngươi.”
Ta sửng sốt, ta khó hiểu, ta im lặng.
Ta biết Thất hoàng tử rất nghèo, nhưng không ngờ hắn đã nghèo đến mức phải đem mặt ra làm tiền thưởng cho thuộc hạ.
Có lẽ ánh mắt của ta quá mức thẳng thắn, Thất hoàng tử đỏ bừng mặt, biện bạch: “Mẫu phi từng nói, khuôn mặt của cô là vô giá!”
Điều này không sai.
Năm xưa, sinh mẫu của Thất hoàng tử được xưng tụng là “Đệ nhất mỹ nhân”, nếu không thì đã chẳng thể vào cung làm phi tần dù đã tái giá, lại còn được sủng ái hơn mười năm.
Nếu nói Đại hoàng tử như ngọc thụ lâm phong, thì Thất hoàng tử, người hoàn toàn thừa hưởng nhan sắc của mẫu thân, chính là vầng trăng trên trời, tiên nhân giữa mây, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Đặc biệt là lúc này đây, gương mặt hắn tựa như hải đường, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, lặng lẽ, dịu dàng nhìn ta, thật sự nếu không động lòng thì không phải là người.
“Ngươi thích không?”
Ta khẽ động ngón tay.
Da mịn màng như ngọc.
Thích thật đấy.
Còn muốn bóp thêm cái nữa.
Trong tiếng “Ây ây” của Thất hoàng tử, ta bóp liền một hơi cho thỏa mãn.
“Ngươi viết giấy nợ đi.”
Thất hoàng tử khoanh tay ôm vai, mắt ngân ngấn lệ, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi:
“Ngươi bóc lột ta? Đồ trời đánh, cô phải đi tìm quan sai bắt ngươi!”
07
Đại hoàng tử bệnh rồi.
Lão các chủ nói, ngay khi nhận được tin ta chết, sắc mặt Đại hoàng tử trắng bệch như tờ giấy, đêm đó liền sốt cao mê man bất tỉnh.
“Không ngờ, Đại điện hạ lại trọng tình nghĩa đến vậy,” lão các chủ không kìm được, khóe mắt đỏ hoe, “chúng ta làm nghề này, điều quan trọng nhất chính là…”
“Đừng làm cái nghề này.”
Ta vô thức tiếp lời, liền bị lão các chủ trừng mắt một cái thật dữ dội.
“Điều quan trọng nhất chính là gặp được một chủ tử coi trọng chúng ta!”
Nói hay lắm, ta nhân cơ hội hỏi ngay: “Các chủ, Đại điện hạ coi trọng ám vệ đó như vậy, chắc chắn tiền bồi thường cũng không ít nhỉ?”
Mặc dù đại hiệu đã xóa rồi, nhưng nếu tiền bồi thường nhiều, ta có thể nghĩ cách lĩnh về được.
Kết quả, lão các chủ nói không có tiền bồi thường.
“Ám vệ đó không cha không mẹ, không bạn bè, cho tiền bồi thường làm gì? Sáng nay, Đại điện hạ đã sai người đến lấy di vật của nàng, nói là muốn nhìn vật nhớ người… Ê, ngươi khóc cái gì vậy?”
Ta lau giọt nước mắt lạnh lẽo nơi khóe mắt, nghiến răng ken két, từng chữ từng chữ thốt ra:
“Cảm! Động! Quá!”
08
Cảm giác bị người ta lấy cả tình lẫn của này thật quá đau đớn, mỗi lần nghĩ tới, ta không khỏi đấm ngực giậm chân.
Rồi ta đấm gãy luôn cả xà nhà ở phủ Thất hoàng tử.
Công trình như đậu hũ, hủy hoại cả sự nghiệp của ta… Khoan đã, ta là ám vệ, làm gì có sự nghiệp chứ?
Buồn cười chết mất, vậy thì không sao rồi.
Ta khoanh tay trước ngực, nằm thoải mái thanh thản.
Rồi ta bị Thất hoàng tử triệu kiến.
“Ngươi… nhìn ta xem…”
Ta mở mắt, thấy gương mặt Thất hoàng tử đầy vẻ đau đớn.
Ta cảnh giác ngay lập tức.
“Ta vừa rồi không có đè trúng ngươi đâu.”
Đừng hòng lừa bịp đòi bồi thường nhé.
Thất hoàng tử nghiến răng kèn kẹt.
“Cô bị ngươi dọa cho giật mình, trật cả thắt lưng rồi.”
Gọi thái y phải tốn tiền thưởng, cho nên, Thất hoàng tử quyết định để ta làm thay.
Đúng là, một lần nữa nhận ra sự rẻ mạt của ám vệ mà.
Ta mặt không biểu cảm, ấn mạnh đến mức Thất hoàng tử gào khóc thảm thiết.
“Một đồng tiền, một đồng hàng,” ta nhìn Thất hoàng tử đầy uất ức nói, “tiền nào của nấy thôi, tiểu điện hạ à.”
“Hay là,” ta suy nghĩ một lát, “ngài để ta bóp mặt ngài lần nữa nhé?”
“Ngươi đừng hòng!” Thất hoàng tử bị ta ấn đến rưng rưng nước mắt, vẫn cố mạnh miệng, “Chớ có khinh thường thiếu niên nghèo, sớm muộn gì cô cũng sẽ…”
Lời của Thất hoàng tử còn chưa dứt, giường sập rồi.
Ta và Thất hoàng tử ngồi giữa đống đổ nát, nhìn nhau không nói nên lời.
Đột nhiên, khóe miệng Thất hoàng tử cong lên, lộ ra nụ cười đầy thích thú.
“Ôi chao, ngươi làm hỏng giường của cô, phải bồi thường bao nhiêu bạc đây?”
09
Ta hồi tưởng lại lúc vừa rơi xuống, dường như quả thực đã đụng phải chân giường.
Nhưng, đền là chuyện không thể nào.
Ta chưa nhận được tiền bồi thường, chút tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại cũng bị Đại hoàng tử lấy đi làm kỷ vật nhớ người rồi.
Ta hít sâu một hơi, quyết tâm chết cũng không nhận tội.
“Đáng ghét! Nhất định là đám nô tài ở Nội vụ phủ dùng hàng kém chất lượng! Tiểu điện hạ, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài dạy dỗ bọn chúng… Đúng rồi, lưng của ngài còn đau không? Để ta xoa bóp thêm cho ngài nhé…”
Thất hoàng tử né tránh bàn tay ta đang vươn về phía thắt lưng hắn, tiện tay nhặt lên một mảnh vỡ, siết chặt trong lòng bàn tay.
“Chiếc giường này là phụ hoàng ban cho mẫu phi của cô, mẫu phi lại tặng lại cho cô.”
Ta cứng miệng đành phải tiếp lời:
“Thì là… năm tháng là con dao tàn nhẫn mà.”
Thất hoàng tử không nhìn ta, giọng nói trầm thấp hơn vài phần:
“Cô vốn định dùng chiếc giường này làm sính lễ, tặng cho thê tử tương lai của mình.”
Ta nhắm mắt lại:
“Ba tháng… không, sáu tháng tiền lương, cộng thêm tiền thưởng nhiệm vụ… không thể nhiều hơn được nữa.”
Giọng của Thất hoàng tử thậm chí còn nghẹn ngào:
“Mẫu phi đã không còn nữa, nếu không có chiếc giường này bầu bạn, cô thật không biết phải làm sao để ngủ yên giấc mỗi đêm…”
Ta mở mắt ra, vẻ mặt vô cảm:
“Ngài ra giá đi.”
Má ta đột nhiên đau nhói.
Thất hoàng tử dùng hai tay ôm lấy má ta, bóp méo đủ kiểu.
Hắn còn tức giận trừng mắt nhìn ta:
“Sao hả? Cho cô bán mặt thưởng công, mà không cho ngươi dùng mặt để trả nợ à?”
10
Sau khi Thất hoàng tử trả xong thù nặn mặt hôm đó, mặt ta đã đỏ bừng không còn mặt mũi gặp ai.
May mắn thay, ám vệ có mặt nạ.
Ta đeo mặt nạ vào, theo Thất hoàng tử đến Nội vụ phủ chọn giường mới.
Kết quả là, Đại hoàng tử vừa khỏi bệnh cũng có mặt ở đó.
Vì quan tâm đến đệ đệ, hắn thuận miệng hỏi lý do Thất hoàng tử đổi giường.
Thế nhưng, Thất hoàng tử vừa kính trọng vừa e ngại vị huynh trưởng được sủng ái này, ngay cả nói dối cũng lắp bắp không trôi chảy.
Cuối cùng phải gọi ta ra cứu nguy.
“101, hoàng huynh hỏi ngươi kìa.”
Ta từ trên cây nhảy xuống, cúi đầu quỳ trong sân, trong lòng âm thầm chửi rủa.
Ta theo Đại hoàng tử lâu như vậy, cho dù đeo mặt nạ, hắn cũng rất dễ nhận ra dáng vẻ của ta.
Chẳng phải ta sẽ lộ tẩy sao?
Quả nhiên, vừa nhìn thấy ta, ánh mắt Đại hoàng tử lập tức run rẩy dữ dội, giọng nói cũng thoáng run lên:
“Ngươi, tháo mặt nạ xuống.
“Cô muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Ta tháo mặt nạ xuống, hạ quyết tâm: Hắn không hỏi, ta không nói, hắn hỏi, ta sẽ ngạc nhiên.
Đại hoàng tử nhìn thấy mặt ta, một giọt nước mắt treo trên hàng mi run rẩy, sắp rơi nhưng chưa rơi xuống.
“Là ngươi…”
“Đúng, chính là nàng!” Thất hoàng tử nhanh chóng tiếp lời, giọng nói gấp gáp, “Nàng chính là nữ chính trong bức họa của ta!”
Thất hoàng tử nắm lấy tay ta.
“Đại hoàng huynh, sự tình đến nước này, đệ không giấu nữa, đệ đã yêu nàng từ lâu, muốn cưới nàng làm thê tử!”
Đầu óc ta ù ù cạc cạc, hoàn toàn không hiểu Thất hoàng tử đang diễn trò gì.
Chỉ thấy giọt nước mắt trên hàng mi Đại hoàng tử cuối cùng cũng rơi xuống, trong cổ họng bật ra âm thanh nghẹn ngào khẽ khàng như tiếng nấc:
“Hắn nói… đều là lời của ta mà.”
11
Sau đó, Thất hoàng tử giải thích với ta rằng hắn sợ Đại hoàng tử nhận ra ta chính là hung thủ giết ám vệ thiếp thân của hắn, nên mới gán thêm danh phận Thất hoàng tử phi cho ta để tăng độ an toàn.
“Nếu hắn dám động vào ngươi, cô sẽ dám cùng ngươi chết chung.”
Ta: “…”
Dù thế nào đi nữa, tin Thất hoàng tử sắp thành thân đã lan ra ngoài, các phủ hoàng tử đều gửi lễ vật chúc mừng.
Ta đáng xấu hổ là đã động lòng rồi.
“Hay là, chúng ta thành thân thật đi?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Thất hoàng tử thoáng ửng đỏ, vừa định gật đầu, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn ta:
“Ngươi sẽ không phải muốn chia đôi lễ vật với cô chứ?”
Ta: “Ba phần bảy phần cũng được.”
Thất hoàng tử tức giận từ chối ngay lập tức.
Hắn nói, hôn nhân của hắn là thiêng liêng, trong sáng, tuyệt đối không thể bị mùi tiền làm vấy bẩn.
Ta vùi đầu vào lòng Thất hoàng tử, da thịt áp sát nhau.
“Ngươi ngửi thấy không?”
Thất hoàng tử nuốt nước bọt.
“Ngửi… ngửi thấy gì?”
Ta: “Hương thơm của sự nghèo khó.”
Thất hoàng tử nghiến răng:
“Hừ, được thôi, chia ngươi một nửa lễ vật, hài lòng chưa? Đồ nữ nhân vô tình vô nghĩa này!”
Mục đích đã đạt được, ta từ trong lòng Thất hoàng tử bò dậy, vô ý làm đổ hộp lễ vật mà phủ Đại hoàng tử gửi đến.
Bên trong là một chiếc lá liễu khô héo.