Ám Vệ Bận Rộn - Chương 1
01
Làm ám vệ, điều quan trọng nhất chính là trung thành.
Đây là điều mà ngày đầu tiên ta gia nhập Ám Vệ Các, lão các chủ đã dạy cho ta.
Lão các chủ còn nói rằng, giữ lòng trung thành với một người cả đời là điều rất khó, vì thế, chúng ta phải… phải làm gì thì ta quên rồi, dù sao ta đã chọn trung thành với sáu người.
Sáu người đều là hoàng tử, không sót một ai, sáu bát nước chia đều, mục đích chính là để nhận sáu phần lương.
Không phải ta tham tiền, thật sự là do cuộc sống ép buộc.
Quốc thái dân an, thái bình thịnh thế, không có ám sát, địa vị của ám vệ cũng trở nên rất lúng túng.
Về mặt quy mô, không thể sánh bằng thị vệ mang đao; về mặt thân cận, cũng không thắng nổi thái giám hay ma ma.
Hầu hết thời gian, chúng ta chỉ có thể ngồi trên ngọn cây hoặc trên xà nhà, trừng mắt nhìn nhau.
Vì thế, lương bổng của chúng ta đương nhiên cũng chẳng dư dả gì.
Thực tế, có mấy lần ta còn tưởng rằng mấy đồng xu kia là tiền tích điểm hoàn trả từ cửa hàng gạo bên cạnh.
Lão các chủ khuyên nhủ với vẻ mặt đầy thông cảm:
“Khoản lương này coi như lấy không cũng phải hài lòng rồi.”
Nghe thấy bụng ta “ùng ục” hai tiếng, lão các chủ lại thở dài:
“Haizz, trách ngươi không sinh vào thời loạn lạc mà thôi.”
Lão các chủ nói rằng, vào thời loạn thế, ám vệ không chỉ có ngũ hiểm nhất kim, mà còn có hiệu suất, tiền thưởng và cổ phần, một năm mười ba tháng lương, bị thương, tàn tật hay chết đều có khoản bồi thường riêng.
Đúng là từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều được lo chu toàn, thực sự là cái bát sắt không gì phá vỡ nổi.
Làm gì giống bây giờ, ngay cả bảo hiểm xã hội cũng nộp không nổi!
Khi lão các chủ hồi tưởng về những ngày tháng huy hoàng, ta bỗng ngộ ra.
Thời kỳ hoàng kim của ám vệ đã qua rồi, còn lại chỉ là đống đồng nát sắt vụn.
Mà đã là nhặt đồng nát, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Trước đây, để tiết kiệm chi phí, Ám Vệ Các đã hợp nhất vị trí nhân sự và lễ tân.
Do đó, sau khi làm giả mấy bộ hộ tịch, ta thuận lợi trở thành ám vệ của sáu vị hoàng tử.
Dựa vào sáu phần lương, cuối cùng ta cũng không còn phải nhịn đói nữa, thậm chí mỗi tháng còn có thể ăn hai bữa thịt cá.
Nhưng, con người có lòng tham, ta cũng không ngoại lệ.
Hoàng tử nhỏ nhất của bệ hạ, Thất hoàng tử, vừa ra khỏi cung lập phủ.
Hắn đang chiêu mộ ám vệ.
Lương cao.
02
Ta nhận công việc đầy cám dỗ ở phủ Thất hoàng tử.
Số hiệu, 101.
Công công phát số hiệu đã già, giọng nói nhỏ nhẹ, bảo rằng Thất hoàng tử muốn gặp ta.
Ta tưởng rằng sẽ tham gia buổi tiệc chào đón tân ám vệ, hứng khởi bước vào đại sảnh.
Kết quả, trong sảnh chỉ có mình ta.
Ta vô cùng kinh ngạc.
Hơn trăm ám vệ, Thất hoàng tử lại chỉ chọn mình ta, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra ta không phải người mới, mà là ám vệ kỳ cựu trà trộn vào?
Đầu óc ta vận hành nhanh chóng, không nhịn được liền thăm dò:
“Tiểu điện hạ, các ám vệ khác đâu rồi?”
Chẳng lẽ tất cả đều mai phục sẵn, chỉ đợi hắn hất chén ra hiệu?
Thất hoàng tử vừa mới thành niên, khuôn mặt non nớt ngây thơ tràn đầy vẻ ngốc nghếch. “Không có ám vệ nào khác, chỉ có ngươi.”
Từ xưa đến nay, hoàng tử nuôi ám vệ đều dùng tiền riêng chứ không phải quốc khố.
Ai ai cũng biết, của cải trong tư khố của hoàng tử có nhiều hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tình cảm gắn bó với cha mẹ ruột.
Nhưng Thất hoàng tử thì không được cha yêu, mẹ cũng không còn, sau khi xuất cung lập phủ, tư khố của hắn nghèo nàn đến mức có thể đua ngựa bên trong.
Tất nhiên, hắn không nuôi nổi ngựa.
Hắn chỉ nuôi nổi một ám vệ.
Sự im lặng của ta vang vọng đến chói tai.
Thật muốn bỏ trốn, nhưng ta không thể trốn thoát.
Bởi vì ám vệ chỉ có thể tử trận, không thể từ chức.
Ta lau mặt, hỏi Thất hoàng tử tại sao số hiệu của ta lại là 101.
Theo lý phải là 001 mới đúng chứ.
Thất hoàng tử vỗ vai ta, nghiêm túc nói:
“Bởi vì cô mong ngươi sau này có thể lấy một địch trăm.”
Ta không nói gì, chỉ biết nghiến răng ken két.
Hy vọng ta lấy một địch trăm, nhưng chỉ trả ta một phần lương, tính toán của các hoàng tử nhà ngươi đúng là tính đến cả lên mặt ta rồi.
Ta vẫn nên nghĩ cách, sớm tìm cơ hội tử trận để xóa tên thôi.
Ta hỏi Thất hoàng tử có gì cần sai bảo.
Thất hoàng tử mím môi.
“Ngươi có biết bên cạnh Đại hoàng huynh có một nữ ám vệ thần xuất quỷ nhập, sâu không lường được không?”
Ta biết chứ, đó chính là đại hiệu của ta.
“Cô muốn ngươi trừ khử nàng.”
Ta sững sờ.
03
Ta vạn lần không ngờ được, làm ám vệ hai mươi năm, nhiệm vụ ám sát đầu tiên ta nhận được lại là giết chính mình.
Rõ ràng đại hiệu của ta và Thất hoàng tử không có thù oán gì cả.
Hiển nhiên, có thù hay không không phải chuyện mà một ám vệ nhỏ bé như ta có thể xen vào.
Nhưng, điều này lại hợp ý ta.
Ta vốn đang nghĩ làm cách nào để giả chết, giờ thì có ngay lý do hoàn hảo: Hành thích thất bại bị phản sát.
Có lý, có chứng cứ, hợp tình hợp lý.
Ta gật đầu, nhận lệnh rồi lập tức đến phủ Đại hoàng tử.
Không phải hoàn toàn vì nhiệm vụ của Thất hoàng tử, mà chủ yếu là hôm nay ta phải trực ca đêm ở đó.
Ta vừa trèo lên cây đã nghe tin nửa canh giờ trước, Đại hoàng tử có tìm ta.
Ta: “…”
Ta đành đi gặp Đại hoàng tử để nhận tội.
Tội danh là dù không có tiền làm thêm giờ, nhưng ta lại dám không tăng ca.
“Không sao,” Đại hoàng tử khẽ cúi mắt, đôi mắt hoa đào đầy tình cảm nhìn trời nhìn đất, nhưng tuyệt nhiên không nhìn ta, “Cô biết ngươi trước giờ luôn cần mẫn, người xưa có câu…”
Haizz, Đại hoàng tử lại phát bệnh sợ giao tiếp rồi.
Đại hoàng tử thân phận tôn quý, vừa là đích tử vừa là trưởng tử, dung mạo tuấn tú như ngọc, phong thái phi phàm, tài văn chương xuất chúng, nói năng lưu loát, đáng lẽ phải là Thái tử hoàn mỹ nhất.
Nhưng hắn lại mắc chứng sợ giao tiếp.
Dù trong bụng đầy tài hoa, chỉ cần đối mặt với đám đại thần quen không quen đều có, hắn liền không mở miệng nổi, mặt mũi cũng không dám ngẩng lên.
Vì chuyện này, bệ hạ đã mắng hắn không biết bao nhiêu lần, càng mắng, bệnh càng nặng.
Hoặc là im lặng không nói một lời, hoặc là lảm nhảm vô nghĩa.
Chờ đến khi bệ hạ rời đi, hắn liền ngồi xổm ôm gối, hoàn toàn tự kỷ.
Khi đó, ta vừa mới trở thành ám vệ, trong lòng vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để giải ưu cho chủ thượng, rồi sau đó thăng chức tăng lương, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Vì vậy, ta từ xà nhà treo ngược người xuống, ánh mắt sáng rực an ủi hắn:
“Đại điện hạ…”
Ta vừa nói được hai chữ, Đại hoàng tử liền thoát khỏi trạng thái tự kỷ, hoảng sợ nhảy dựng ba thước. Đúng là kỳ tích y học.
Sau khi ta báo danh tính, sắc mặt Đại hoàng tử từ trắng chuyển sang đen rồi lại sang xanh: “Ngươi… luôn ở đó?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Là một ám vệ có chí tiến thủ, ta luôn dõi theo Đại hoàng tử từng giây từng phút.
Ta đã nghe hết tất cả những lời tự nói của hắn, như ngọc lưu ly rơi xuống khay ngọc, âm thanh trong trẻo du dương.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của Đại hoàng tử, ta chân thành đưa ra đề nghị:
“Đại điện hạ, ngài có thể coi tất cả mọi người đều là ám vệ của ngài.”
Không biết Đại hoàng tử có làm theo đề nghị của ta hay không, nhưng từ đó về sau, hắn không còn tình trạng cứng họng trước mặt người ngoài nữa.
Thay vào đó, chứng sợ giao tiếp trước mặt ta lại ngày càng nghiêm trọng.
Không chỉ nói nhảm càng lúc càng nhiều, mà lúc nói chuyện cũng không bao giờ dám nhìn ta.
Ta nghe đến mức đầu óc quay cuồng, đến khi nhận ra mình đã đồng ý chuyện gì thì đã muộn rồi.
Đại hoàng tử vui mừng đến đỏ cả mặt.
“Vậy sự an nguy của biểu muội Ninh An giao cho ngươi nhé.”
04
Ninh An quận chúa, biểu muội của Đại hoàng tử, cháu gái ruột của Hoàng hậu.
Ba tháng trước, Hoàng hậu lấy cớ nhớ nhà, đưa nàng vào cung, sắp xếp cuộc gặp gỡ với Đại hoàng tử.
Bây giờ, chuyện tình cảm đã tiến triển kha khá, biểu muội phải về nhà chờ ngày thành thân.
Đại hoàng tử muốn ta hộ tống nàng một đoạn.
Vấn đề là, nhà của biểu muội nằm ở vùng sông nước Giang Nam.
Ta tiễn nàng một chuyến, ít nhất cũng mất hai tháng.
Hai tháng trời, còn sáu công việc khác của ta phải làm sao đây?
Ám Vệ Các tuy đãi ngộ kém, nhưng đối với kẻ phản bội thì luôn xử lý tàn nhẫn không khoan nhượng.
Nếu ta dám vô cớ bỏ việc, chắc chắn sẽ bị truy sát đến chân trời góc biển.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta quyết định bỏ lớn giữ nhỏ.
Ta lấy kế hoạch vốn định dùng để lừa Thất hoàng tử ra, sửa lại vài nét.
Đại hiệu này, ta không cần nữa.