Âm Mưu Con Dấu Giả Của Cha Mẹ - Chương 3
Đám đông xung quanh kéo đến xem náo nhiệt, chặn kín cả cổng trường, bảo vệ không tài nào đuổi nổi nhóm đàn ông kia.
Người đi đường bàn tán rôm rả về cô “Chu Phi Phi” này.
Tài xế taxi cũng tò mò quay lại hỏi:
“Các cô có quan hệ gì với cô Chu Phi Phi này vậy?”
Đúng lúc đó, đám đông bỗng rối loạn.
Chị cả và tôi chen vào, thấy chị hai đang đứng ở trạm bảo vệ, tức giận gào lên:
“Tôi không lừa đảo kết hôn! Tôi đã báo công an rồi, mấy người đừng có bôi nhọ tôi nữa!”
Cặp vợ chồng trung niên định xông vào đánh người, chị hai được bảo vệ trường cản lại, nhưng vẫn bị túm cổ áo kéo giật lùi.
Chị hai mang giày cao gót, bị kéo mạnh nên không đứng vững, ngã nhào xuống đất.
Chị cả và tôi cuối cùng cũng chen vào được.
Chị cả vội vàng đỡ chị hai dậy, kéo chị ấy chạy vào trường.
Tôi cũng chạy theo, vừa kéo được chị hai đi được vài bước thì—
Bộp!
Một cú đánh mạnh trúng ngay sau đầu chị hai.
Ngay sau đó, một quả trứng vỡ tan, lòng trắng trứng bắn đầy mặt tôi.
Chị hai quay phắt lại chửi lớn:
“Đ. mẹ cái lão già kia, mày ném ai hả?”
Thế là chọc vào tổ ong rồi.
Trứng thối, rau thối, vỏ rau vỏ trứng ùn ùn bay về phía ba chị em tôi.
Tôi vội cởi áo khoác trùm lên đầu mà chạy.
Chị hai lên cơn muốn lao vào liều mạng, bị trứng đập trúng đầy đầu đầy mặt.
Chị cả và bảo vệ phải dốc sức mới kéo được chị ấy đi.
Ba chị em tôi thê thảm chạy về ký túc xá giáo viên của chị hai.
Tôi chạy nhanh nên ngoài mặt và áo khoác ra thì không bị dơ mấy.
Chị cả và chị hai thì khủng khiếp, toàn thân toàn trứng.
Hai chị vào nhà tắm rửa ráy, tôi ở ngoài dùng khăn ướt lau mặt.
Chị cả: “Làm sao nhà chồng em lại biết được chuyện này?”
Chị hai vừa khóc vừa nói: “Em nói với họ hôm kia rồi.”
Tôi tức không thở nổi:
“Chu Phi Phi, đầu óc chị bị kẹt cửa à? Loại chuyện thối nát thế này mà cũng đem kể cho nhà chồng? Chị tưởng tình yêu vĩ đại đến thế cơ à?”
Chị hai gào lên trong nước mắt:
“Chu An An, em lấy tư cách gì mắng chị? Sao chị biết ra nông nỗi này? Em đừng nói kiểu sau này ai cũng giỏi, em cút đi, em cút đi!”
Tôi “bốp” một tiếng ném cái khăn xuống:
“Tôi cút? Đúng rồi, tôi nên cút! Lẽ ra tôi không nên vác xác từ xa về để dính vào cái đống bầy hầy này! Một tấm lòng bị chó gặm mất rồi!”
Chị hai gào toáng:
“Chu An An, em là đồ giả tạo! Emkhông phải đến giúp chị, emchỉ muốn đến xem trò hề của chị thôi!”
Tôi tức đến nổ não:
“Tôi đến xem trò hề? Chị tỉnh táo giùm tôi cái! Tôi cũng bị đập trứng đầy mặt đây! Trò hề là ai? Là cả ba đứa mình đấy, không ai thoát được!”
Tôi và chị hai cãi nhau đỏ mặt tía tai, chị cả muốn can mà không chen nổi vào.
Chị hai gào rú đến mức tai tôi muốn thủng, đến khi có người gõ cửa bốn, năm lần chúng tôi mới nghe thấy.
Người đến là đồng nghiệp của chị hai, anh ta báo với chị rằng cảnh sát đã tới, đám người ngoài cổng cũng đã giải tán, bảo chị nhanh chóng rời khỏi trường.
Ngoài ra, anh ta còn chuyển lời từ lãnh đạo, dạo này chị hai không cần đến trường nữa. Vấn đề tác phong cá nhân của chị sẽ được đưa ra cuộc họp bàn bạc, chị nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Chị hai kích động:
“Gì mà tình huống xấu nhất? Họ đang bôi nhọ tôi, dựa vào đâu mà tôi phải chuẩn bị tâm lý?”
Đồng nghiệp thấy chị như một người điên, chỉ vứt lại một câu:
“Có thể bị đình chỉ, cũng có thể là sa thải.”
Nói xong liền chuồn mất.
Chị hai tức tối gào thét trong ký túc xá, hoàn toàn bất lực.
Chị cả: “Em bình tĩnh lại đi! Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, dù có không bị đuổi, em cũng chẳng thể ở lại nơi này nữa. Mau thu dọn đồ đạc, mình về nhà thôi.”
Chị hai bỗng như chiếc lốp bị xì hơi, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm xuống đất.
Chị cả cuối cùng vẫn mềm lòng, dịu giọng lại:
“Chị và em út xuống lầu chờ, em tự ngồi lại bình tĩnh một lát.”
Chị cả kéo tôi rời khỏi phòng.
Dưới khu ký túc xá có một bồn hoa nhỏ, tôi và chị cả ngồi cạnh nhau trên bờ gạch men xung quanh.
Chị cả thở dài:
“Báo ứng thật rồi… Hôn nhân cũng đổ, công việc chắc cũng đi tong.”
Tôi: “Do chị ấy không biết suy nghĩ. Loại chuyện như vậy mà cũng đi kể với nhà trai, ai còn dám cưới? Người ta sợ mất toi hai mươi vạn nên mới làm ầm lên thế. Mà đã làm đến mức này thì cũng rõ ràng là, không định cưới nữa rồi.”
Chị cả đập tay xuống đất, vẻ mặt đầy bất lực:
“Em hai đúng là… ngu ngốc thật…”
Tôi và chị cả cứ lơ đễnh trò chuyện với nhau gần một tiếng.
Chị hai vẫn chưa xuống lầu, chúng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quay lại kiểm tra, không ngờ rằng…
—Chị hai ✂️ cổ tay tự sát!
Sau khi xe cấp cứu 120 đưa chị hai vào bệnh viện huyện, tôi và chị cả ghé qua thăm mẹ.
Nghe tin chị hai đang được cấp cứu, mẹ lập tức hoảng loạn, lắp bắp:
“Là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ…”
Em trai đang ngồi cạnh giường vội chen lời:
“Mẹ nói gì thế? Là lỗi bên nhà trai chứ liên quan gì đến mình.”
Tôi cười lạnh:
“Sao lại không liên quan? Nếu không phải do vụ ‘lừa đảo’ trong miệng các người, bên nhà trai sao lại đến trường gây chuyện? Chị hai bị làm nhục, một người sĩ diện như chị ấy, chịu nổi sao…?”
Em trai bị tôi chặn họng, im bặt.
Chị cả tiếp lời:
“Giờ còn chuyện phiền hơn nữa, bên nhà trai chắc chắn sẽ tới nhà mình đòi tiền. Mẹ, chuẩn bị sẵn tiền đi.”
Em trai lập tức chen vào:
“Chị nói gì vậy? Nhà mình làm gì còn tiền?”
Tôi đảo mắt:
“Một nhà với nhau, tôi không muốn vạch mặt, nhưng mọi người ai cũng biết chuyện rõ mười mươi. Không cần phải giả bộ giả vịt nữa, nhỉ?”
Ba tôi đột nhiên bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi mắng:
“Tam nha đầu, màycó ý gì? Tao thấy chẳng phải mày đứng giữa giở trò, cố tình gây chuyện hay sao?”
Tôi lạnh giọng:
“Sao? Không thì tôi báo công an nhé? Cả nhà ta cùng đến đồn nói chuyện vụ con dấu giả cho vui?”
Ba tôi lập tức cứng họng, nhưng vẫn cố cãi lại:
“Đọc sách mà không biết tôn trọng người lớn, đọc vào bụng chó hết rồi à?”
Chị cả thở dài:
“Ba à, ba phải thấy là em ba vẫn còn giữ lễ đấy. Nếu không thì tụi con đã báo công an từ sớm rồi.”
Mẹ tôi biết sai, kéo áo ba tôi, nói nhỏ:
“Giờ lo chuyện nhà bên trai trước đã.”
Ba tôi hậm hực ngồi xuống.
Chị cả lên tiếng:
“Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, lấy tiền sính lễ ra, dàn xếp cho xong.”
Mẹ tôi thử dò ý:
“Nếu không đưa, bên kia chắc chắn không chịu dừng đâu. Họ ép Nhị nha đến mức tự tử rồi mà…”
Em trai bỗng dưng lên tiếng, vẻ mặt đầy hưng phấn:
“Đúng vậy, chị ấy đã tự tử, lần này là bên kia đuối lý rồi! Họ dám gây chuyện, thì mình cũng có thể làm căng. Ba, mình gọi vài ông chú đến, lấy chuyện chị hai tự tử ra ép họ, xem họ dám làm gì!”
Tôi hiểu ra ý đồ của em trai, nó muốn đổ trách nhiệm việc chị hai tự tử lên đầu bên nhà trai. Cả hai bên đều có lỗi, thế thì tiền sính lễ mới có thể thương lượng lại.
Tôi nhìn em trai mình, trên mặt nó là sự hoảng loạn, phấn khích, hả hê, tính toán… nhưng tuyệt nhiên không có chút lo lắng nào cho chị hai.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy ghê tởm và căm ghét chính người thân cùng huyết thống với mình.
Tôi hỏi:
“Đó là chị ruột mày đấy. Mày cũng nuốt trôi cái bánh bao tẩm máu người này à?”
Em trai không hề thấy xấu hổ, thản nhiên đáp:
“Chị ba, chị hai đã mất việc rồi. Nếu mình lại trả toàn bộ sính lễ, thì chẳng phải thiệt to à?”
Ba mẹ tôi gật đầu đồng tình.
Tôi chợt bật cười:
“Cũng đúng, hay đấy, mấy người cứ làm theo đi.”
Em trai tưởng tôi tán thành, liền nở nụ cười đắc ý.
Tối hôm đó, tôi và chị cả ở lại trông chị hai, còn em trai với ba tôi trông mẹ.
Tôi mượn chìa khóa nhà, nói là về để cất hành lý.
Vừa về tới nhà, tôi lập tức lục tung mọi thứ tìm sổ hộ khẩu.
Đúng vậy, lần này tôi về, chuyện quan trọng hơn hết chính là, chuyển hộ khẩu.
Khi đậu cao học, tôi đã muốn chuyển đi, nhưng ba mẹ luôn viện cớ từ chối.
Tôi biết bọn họ nghĩ gì, chẳng qua sợ tôi ra ngoài lập nghiệp, họ sẽ không còn cơ hội bòn rút máu tôi nữa.
Mẹ tôi thích giấu đồ dưới đầu giường. Quả nhiên, tôi tìm thấy sổ hộ khẩu dưới đệm.
Tôi nói dối chị cả là ra ngoài gặp luật sư, chị không hề nghi ngờ.
Tôi mang theo sổ hộ khẩu, bắt taxi về quê, đem theo giấy báo nhập học, chứng minh thư, hộ khẩu, làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Khi con dấu đóng xuống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị cả gọi tới:
“Em đâu rồi? Luật sư nói gì?”
Tôi bịa chuyện:
“Thôi đừng nhắc nữa, chuyện nhà mình giờ nổi như cồn. Vừa mở miệng là người ta hỏi ngay: ‘Có phải hôm qua ở trước cổng trường Nhị Trung…’ Em hỏi ba chỗ, ai cũng biết vụ này, còn quay sang hỏi ngược lại em. Em sợ bị lộ, không dám nói tiếp.”
Ở huyện nhỏ, người ít, ai cũng quen biết nhau, nhất là trong ngành giáo dục, nửa cái huyện này đều cho con học ở Nhị Trung.
Hôm qua chắc nửa cái huyện kéo nhau đi hóng chuyện.
Nên tôi nói thế, chị cả cũng không nghi ngờ.
Chị cả lo lắng:
“Hay là em bắt taxi qua huyện bên tìm luật sư?”
Tôi từ chối.
Tôi đã có giấy chuyển hộ khẩu, mục đích của tôi đã hoàn thành, không lý gì phải đâm đầu trở lại cái đống bùn lầy ấy nữa.
Tôi nói:
“Nếu không phải em phát hiện con dấu là giả, người hưởng lợi nhiều nhất chẳng phải là thằng tư sao? Giờ chuyện bung bét, không lẽ không phải kẻ đầu têu ra gánh hậu quả à? Mình tự đâm đầu vào làm gì?”
Chị cả khựng lại, hiển nhiên không ngờ tôi lại trở mặt như vậy.
Tôi tiếp lời:
“Để cho ‘vinh quang của dòng họ’ nhà mình đi xử lý đi. Cùng lắm thì ngồi tù vài năm, không chết được.”
Chị cả: “Nó mới học năm nhất đại học, vẫn là trẻ con mà…”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Trẻ con? Ăn bánh bao tẩm máu chị mình không chớp mắt, tính toán cả ba chị em mình, chị còn gọi nó là trẻ con? Nếu chị thương thì chị lo cho nó đi.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi lập tức mua vé chuyến bay sớm nhất với giá cao, không muốn nán lại thêm giây nào nữa.
Trước khi lên máy bay, tôi vẫn mủi lòng, chuyển khoản cho chị hai năm ngàn tệ (17tr).