Âm Dương Sai Lệch - Phiên ngoại
1
Khi ngọn nến hỷ phát ra đóa hoa thứ chín, cửa phòng kêu “kẽo kẹt” rồi mở ra.
Ta siết chặt nắm tay, móng tay nhuộm hoa phượng tiên gần như cắm sâu vào lòng bàn tay.
Người mới tới loạng choạng, nhưng vẫn bước vài bước đã đến trước mặt, mạnh mẽ túm lấy cổ tay ta.
Tay áo đỏ rộng thùng thình rũ xuống khuỷu tay, dưới ánh nến chập chờn, lộ ra một đoạn cánh tay trắng ngần như ngó sen, mịn màng như ngọc được vẽ lên bằng mực đen.
Dưới lớp khăn trùm đầu, có thể nhìn thấy năm ngón tay khớp xương rõ ràng, siết chặt lấy da thịt, in hằn vết ngón tay dài mảnh.
Sững sờ trong giây lát, người nọ đột nhiên buông tay, bật cười mơ hồ.
Khi chiếc cân hỷ vén khăn trùm đầu lên, ta đã toát mồ hôi lạnh.
Tối nay nghe người báo tin, Tạ Linh đã đỗ Thám hoa.
Nàng cuối cùng cũng đã bước lên con đường mà nàng hằng mong muốn, nếu đã như vậy, ta không thể để con đường làm quan của nàng gặp bất kỳ bất trắc nào.
Chưa kịp ngắm kỹ dung mạo, trước khi người đó mềm nhũn ngã xuống, ta đã đưa tay chặn lại trước ngực hắn.
Giọng nói bình thản:
“Tam điện hạ, quân lệnh không thể trái, thiếp thân không thể không tuân.
“— Nhưng gả cho ngài, thật sự không phải điều thiếp thân mong muốn.”
2
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ hơn dự đoán, Tam hoàng tử từ bỏ ý định động phòng, loạng choạng rời khỏi phòng tân hôn.
Nhưng thật ra… cũng không phải thuận lợi như vậy.
Đêm canh ba, cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra.
Tam hoàng tử bước đi loạng choạng xông tới, túm lấy ta lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi.
“Ngươi nói ngươi đã có người trong lòng, vậy người đó là ai?”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu: “Nói cho ta biết, trong lòng ngươi là ai?”
Dáng vẻ ấy, dường như nếu ta không nói ra một cái tên cụ thể, hắn sẽ không chịu bỏ qua.
Nhưng bao nhiêu năm nay, ta mang thân phận Tạ Linh, để tránh bị người khác nói ra nói vào, ta hoàn toàn không tiếp xúc với nam tử nào.
Người có thể gánh được hai chữ “tình si” ấy, thì còn ai vào đây?
Bất chợt sững sờ, ta chợt nhớ đến người mà muội muội của ta hay nhắc đến.
Đôi mắt ta chợt lóe lên, ta thản nhiên mở miệng.
“Tả Đô Ngự Sử, Tào Hành Tri, Tào đại nhân.”
Sắc mặt Lý Chiêu đờ đẫn, sau đó lảo đảo lùi lại hai bước, cười thê lương.
“Là hắn… thì ra là hắn, hắn quả thực rất tốt.”
Trong triều Đại Chu, trên dưới quân thần, nhắc đến Tào Hành Tri, ai ai cũng phải khen một câu “Quan tốt”.
Nỗi đau hiện rõ trên đôi mắt Lý Chiêu.
“Ta đã phá vỡ nhân duyên của các ngươi.”
3
Lý Chiêu tin lời nói dối của ta.
Dù thường xuyên ở bên cạnh ta, nhưng hắn luôn giữ lễ độ, chưa từng vượt quá giới hạn.
Chỉ là mỗi khi vô tình chạm vào ánh mắt hắn, ta lại phát hiện ra rằng, hắn vẫn luôn đứng sau lưng nhìn theo ta.
Ta thích thêu thùa, hắn liền khắp nơi tìm kiếm những loại vải hiếm có.
Ta yêu thích thư họa, hắn liền lặn lội đi khắp nơi xin được bút tích của danh gia.
Hôm nay ta nghe lỏm được nha hoàn nói về vở kịch mới ở Lê Viên, ngày hôm sau đoàn kịch đã vào phủ biểu diễn.
Dường như hắn luôn nhanh hơn ta một bước để hiểu thấu tâm tư của ta, lặng lẽ và chu đáo chuẩn bị mọi thứ.
Đôi khi ta ngồi sắp xếp sổ sách đến tận khuya, hắn liền ngồi ở phía đối diện, xử lý công vụ.
Chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể thấy đôi mắt trầm tĩnh của hắn dưới ánh nến vàng ấm áp.
Trước đây khi còn trà trộn giữa đám nữ quyến, ta thường nghe người ta nói rằng Tam hoàng tử có dung mạo như Phan An, nhưng khi ấy ta chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Giờ mới phát hiện ra, hắn quả thật rất đẹp.
Sống mũi cao thẳng, khi nhìn nghiêng tạo nên một cái bóng mờ trên gương mặt.
Chỉ cần ánh nến khẽ lay động, liền có thể thấy đôi mắt sáng long lanh dưới hàng mi rậm của hắn, như vì sao vụt hiện giữa bầu trời đêm.
Chỉ là trên gương mặt hắn thường thoáng hiện lên nét bất đắc dĩ và cô đơn, khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hắn chân thành như vậy, dù ta không phải nữ tử, cũng khó tránh khỏi cảm giác không đành lòng.
Chúng ta sống chung như thế này, thực sự cũng có vài phần giống như vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Nếu có thể mãi mãi như thế này, cũng không phải là…
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã khiến ta giật mình kinh hãi, vội lắc đầu cười khẽ.
Đúng là… si tâm vọng tưởng.
4
Tháng tám, Tạ Linh gửi thư đến.
Nàng chịu cúi đầu nhờ vả ta, có thể thấy tình hình ở Hoạt Châu nguy cấp đến nhường nào.
Ta dùng đầu ngón tay vuốt ve tờ giấy viết thư, như thể có thể chạm được vào nét bút vội vàng của nàng.
Sai người kiểm kê kho riêng, ta ngồi vào bàn cầm bút lên viết.
“Hiện giờ đã sang hè, chính là thời điểm tốt để tổ chức tiệc trà giải nhiệt.”
Tiệc trà cũng là buổi đấu giá từ thiện.
Đám phu nhân khuê các kia dường như rất yêu thích tranh thêu và thư họa của ta.
Lại dựa vào sở thích của từng phu nhân mà chuẩn bị sẵn trang sức ngọc ngà, dược liệu quý hiếm.
Không lo họ không động lòng.
Ánh nến nhảy múa trên những tấm thiệp mời, đột nhiên bị một bóng người bao phủ.
Ánh mắt Lý Chiêu dừng lại trên tờ thư chưa kịp cất của ta, vẻ mặt khó lường.
“Tạ đại nhân gặp khó khăn sao?”
Ta dừng bút, bình tĩnh thu lại tờ thư.
Mỗi lần Tạ Linh viết thư cho ta, nàng luôn thiếu nét chấm thủy trên chữ “Chỉ” trong tên của ta.
“Hoạt Châu thiếu tiền cứu trợ thiên tai, nàng nhờ ta nghĩ cách giúp đỡ…”
“Tào Hành Tri cũng có mặt ở đó.”
Ta nghẹn lời, nhất thời không hiểu ý hắn.
“Đúng vậy, Tào đại nhân lo lắng cho bách tính, nên tự nguyện ở lại Hoạt Châu cứu trợ thiên tai.”
Lý Chiêu khẽ cười lạnh: “Hắn đúng là quang minh lỗi lạc.”
Hắn đặt chén yến sào xuống, kéo ta ngồi xuống bên cạnh, rồi tự mình cầm bút lên.
“Uống xong thì nghỉ sớm đi, thiệp mời để ta viết.
“Tiệc trà ngày mốt, ta sẽ cùng nàng tiếp khách.”
Giọng nói của Lý Chiêu trong trẻo nhẹ nhàng, mềm mại như muốn tan chảy vào ánh nến.
Ta ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào đôi mắt rực sáng của hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy nhịp tim của mình đập mạnh hơn.
5
Ngày tổ chức tiệc trà, thủy tạ trong phủ Tam hoàng tử ngập tràn hương thơm của vải sa mây.
Ta quỳ gối ở vị trí chủ vị pha trà, trên đài kịch đang diễn vở “Thủy hoạn” do chính tay ta biên soạn.
Các nữ quyến ngồi bên dưới không ai là không rơi lệ, lén dùng khăn tay lau khóe mắt.
Kịch vừa kết thúc, phiên đấu giá từ thiện liền bắt đầu.
“Nghe nói Tam hoàng phi giỏi đàn cầm.”
Bình Dương công chúa được Lý Chiêu mời đến, vừa nghịch chuỗi ngọc phỉ thúy trên tay vừa bất ngờ đưa ra yêu cầu.
“Hôm nay là buổi đấu giá từ thiện, sao không gảy một khúc trợ hứng?”
Đám quý phụ bên dưới che miệng cười khẽ, ta cúi mắt nhìn cây đàn cổ Câu Vĩ Cầm trên bàn.
Tiền cứu trợ liên quan đến tính mạng con người, nếu có thể quyên góp được bạc, thì còn bận tâm gì đến thể diện, thân phận nữa chứ.
“Trưng—”
Tiếng đàn vút lên như tiếng sóng lớn của Hoàng Hà đập vào bờ, từng hồi từng hồi mạnh mẽ vang vọng.
Vòng ngọc trên cổ tay cũng theo nhịp đàn mà rung lên, như thể sắp vỡ vụn.
Khi khúc nhạc kết thúc, cả hội trường trầm trồ kinh ngạc.
Lý Chiêu vỗ tay phá tan dư âm: “Khúc nhạc này đáng giá vạn lượng vàng!”
Đám quý phụ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên Bình Dương công chúa đứng dậy, đưa tay vuốt dọc dây đàn Câu Vĩ Cầm.
“Bình tĩnh không kiêu, phong thái xuất chúng.
“Cây đàn này, bản cung mua với giá vạn lượng vàng!”
Thủy tạ nhất thời tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng bút sột soạt của nha hoàn cầm quyển sổ màu đen ghi chép không ngừng.
Đám quý phụ len lén nhìn sang, trên trang bìa có ba chữ to rõ ràng: “Công Đức Thiếp”.
Ta nhìn về phía Lý Chiêu, vừa hay thấy hắn đang chăm chú nhìn ta, khóe môi cong lên đầy ý cười.
Tim ta chợt run lên, trong khoảnh khắc đã hiểu ra mọi chuyện.
Bình Dương công chúa thoạt nhìn như đang làm khó ta, nhưng thực chất là đang giúp ta trấn giữ buổi đấu giá này.
Nha hoàn ngừng bút, tiểu đồng cầm lấy Công Đức Thiếp, cao giọng xướng:
“Bình Dương công chúa quyên tặng một vạn lượng bạc ~”
Ta đứng dậy, đích thân xuống đài, cúi người thi lễ với Bình Dương công chúa, sau đó quay sang nói với các nữ quyến:
“Điện hạ nhà ta thương xót bách tính Hoạt Châu khốn khổ, đêm ngày trằn trọc không yên.
“Hôm nay nhân buổi đấu giá từ thiện, điện hạ nguyện đem Công Đức Thiếp này dâng lên Hoàng thượng, xin ân chỉ cho phép dán tên danh sách lên cổng thành Chiêu Lâu, để dân chúng khắp thiên hạ chiêm ngưỡng và ca tụng công đức.”
Giao tế ở hậu trạch, chính là một mặt khác của quan trường.
Thứ quan trọng hơn cả vàng bạc châu báu, chính là thể diện của vị quan trong nhà.
Liên quan đến lòng dân, là người vợ, không thể để phu quân mình kém cạnh người khác.
Làn sóng ganh đua đã bắt đầu nổi lên.
Trong tiếng ra giá ngày càng cao, ta vô thức nhìn về phía Lý Chiêu.
Đúng lúc bị hắn bắt gặp ánh mắt.
Hắn mỉm cười rạng rỡ, bất ngờ nắm lấy tay ta, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai.
“Vừa rồi nàng nói… điện hạ nhà ta?”
Một câu nói bình thường qua miệng hắn lại trở nên vô cùng mờ ám và đầy ý tứ ái muội.
Cổ họng ta đột nhiên khô khốc, tim cũng đập mạnh hơn.
6
Buổi đấu giá từ thiện thu được kết quả rất khả quan.
Vào canh ba giờ Dậu, Lý Chiêu giẫm trên nền đất ướt trở về phủ, vạt áo quan dính đầy bùn đất.
Ta đang lật xem sổ Công Đức Thiếp, cố gắng hoàn thành lần kiểm kê cuối cùng.
Đột nhiên cảm thấy hơi lạnh ập tới, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Lý Chiêu.
“Nghe hạ nhân nói, nàng định đích thân áp tải số bạc này đến Hoạt Châu?”
Ta gật đầu:
“Sau thiên tai lớn thường sẽ có dịch bệnh, gần đây lại mưa nhiều, rất dễ phát sinh dịch tả, ta không yên tâm.”
Ta hiểu biết đôi chút về y lý, có lẽ có thể giúp được phần nào.
Lý Chiêu giật lấy cuốn sổ trên tay ta, các khớp ngón tay trắng bệch.
“Nàng vì Tào Hành Tri mà phải làm đến mức này sao?”
Ta ngẩn ra.
Không ngờ những gì ta làm, trong mắt hắn, đều là vì Tào Hành Tri.
Nhưng Tào Hành Tri rõ ràng là “người trong lòng” của ta, giờ mà nói không phải, chẳng khác nào cố tình che giấu.
Ta nhìn hắn, nhất thời không thể mở miệng giải thích.
Lý Chiêu chỉ khẽ nhíu mày nhìn ta, ánh mắt đau đớn khiến lòng người cũng phải run rẩy.
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, đột nhiên hắn nghiêng người, nhốt ta trong vòng tay của chiếc ghế tròn.
Bàn tay đã quen cầm đao kiếm của hắn đặt lên sau gáy ta, lực đạo mạnh đến mức đau nhức.
Dường như đã nhẫn nhịn đến cực hạn, giờ đây bộc phát mãnh liệt.
Hắn nghiến răng ken két, từng chữ như được nặn ra từ sâu trong lòng:
“Nàng là thê tử của ta, ta không cho phép!”
Trong nháy mắt, hơi ấm bao phủ, môi răng chạm nhau, đó là nụ hôn dữ dội và hỗn loạn không theo quy tắc nào.
Ta ngây người, để mặc hắn cạy mở hàm răng, mạnh mẽ tiến vào.
Tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực vang lên rõ ràng như tiếng trống.
Năm ngón tay ta đặt lên ngực áo Lý Chiêu, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại run rẩy vô lực, không sao dùng nổi sức.