Âm Dương Sai Lệch - Chương 9
7
Có lẽ đã nếm được ngọt ngào, hoặc cũng có thể vì chột dạ.
Tâm trạng Lý Chiêu dần bình tĩnh lại, hắn đồng ý để ta tự mình đi Hoạt Châu.
Chỉ là, hắn cũng muốn đi cùng.
Khi ta đến nơi, Tạ Linh đang trong tình trạng “hết đạn cạn lương”.
Trước mặt thuộc hạ, nàng tỏ ra lão luyện chín chắn, điều phối tiền bạc vô cùng thận trọng.
Nhưng khi thuộc hạ vừa đi khỏi, mắt nàng lập tức đỏ hoe.
“Ca ca, Tào Hành Tri sắp chết rồi, huynh cứu huynh ấy với!”
Khi ta chẩn đoán cho Tào Hành Tri, nàng đứng từ xa lặng lẽ nhìn.
Ánh mắt nàng dừng lại trên người hắn, giữa đôi mày luôn thấp thoáng nét u buồn không tan.
May mắn thay khi dịch bệnh bùng phát, không ít y giả trong dân gian đã đến trợ giúp.
Có một nữ y tên Giang Vấn Kinh, phương pháp dùng thuốc tuy khác thường nhưng lại vô cùng chuẩn xác và quyết đoán.
Đám ngự y triều đình tỏ vẻ bất mãn, trách nàng “không coi trọng mạng người”.
Giang Vấn Kinh lạnh nhạt đáp lại:
“Các vị chữa trị cho vương công quý tộc đã quen, nên quên mất rằng đây là dịch bệnh.
“Chậm trễ một ngày, sẽ có thêm hàng trăm người phải chết.”
“Các ngươi đã nói cẩn thận là trên hết, vậy những ngày qua, sao không thấy các ngươi chữa khỏi cho ai?”
Giang Vấn Kinh dường như đã vượt ra ngoài mọi ràng buộc của thế tục, dù bệnh nhân chết ngay trước mắt cũng vẫn thản nhiên như không.
Thế nhưng đêm nào đèn trong phòng nàng cũng cháy sáng không tắt, từng vị thuốc trên cuốn sổ tay đều được nàng sửa chữa, xóa bỏ cẩn thận.
Nửa đêm ta gõ cửa phòng nàng, chạm phải đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của Giang Vấn Kinh, ta khẽ mím môi:
“Giang đại phu, ta đã liệt kê ra mười mấy bài thuốc, không biết có khả thi hay không, có thể thỉnh giáo ngươi được chăng?”
Giang Vấn Kinh không nói hai lời liền né sang một bên:
“Phu nhân mau vào.”
Ta cùng Giang Vấn Kinh hợp lực thử nghiệm, cuối cùng cũng có hiệu quả.
Tào Hành Tri những ngày qua đã tự nguyện thử thuốc, mấy lần ói ra máu.
Nhưng khi nhìn thấy Tạ Linh đứng từ xa dõi mắt chờ đợi, hắn vẫn cắn răng cố gắng quay về từ cửa quỷ môn quan.
Từ khi Lý Chiêu đến Hoạt Châu, tâm trạng hắn luôn không vui, nhưng việc cứu chữa bệnh nhân, trấn an dân chúng, hắn đều tận tâm tận lực.
Chỉ có điều, mỗi đêm hắn đều muốn ta “bù đắp” cho hắn.
“Thấy nàng lo lắng cho Tào Hành Tri như vậy, lòng ta không vui.”
“Cái người Giang Vấn Kinh kia, lúc nào cũng lạnh lùng, sao lại chỉ cười với nàng?”
“Tạ đại nhân luôn sai nàng đi thăm Tào Hành Tri, rốt cuộc là có ý gì chứ!”
…
Ta không có tâm trạng đối phó với hắn, liền tùy tiện đặt một nụ hôn lên môi hắn, hắn liền ngoan ngoãn mấy ngày không quấy rầy.
Thiên tai ở Hoạt Châu cuối cùng cũng được kiểm soát.
Sau khi trở về kinh thành, Lý Chiêu càng lúc càng táo bạo.
Cử chỉ thân mật ngày càng tự nhiên, ôm eo, khoác tay đã là chuyện thường tình, thậm chí hắn còn càng lúc càng đắm chìm trong những lần gần gũi đó.
Ta rõ ràng cảm nhận được hắn đang từng chút một thử thách giới hạn của ta, hết lần này đến lần khác tiến tới gần hơn.
Trong một khoảnh khắc nguy hiểm nhất, Lý Chiêu ôm lấy cổ ta hôn sâu, bàn tay còn lại bất ngờ trượt từ cằm xuống cổ ta.
Khi lướt qua yết hầu, ánh mắt hắn khẽ dao động, giọng nói nhẹ nhàng pha chút ý cười:
“Phu nhân ngửa đầu lên, chỗ này… thật giống nam tử.”
Cơn mê man lập tức biến mất, ta hoảng hốt đẩy mạnh hắn ra, vội vã cúi đầu che giấu.
Ta thật sự điên rồi, quá quen với sự thân mật của hắn, ngược lại còn cảm thấy điều đó là hiển nhiên.
Không ngờ ta đã để hắn lấn lướt đến mức này.
Dường như cảm nhận được sự phản kháng của ta, Lý Chiêu hiếm khi không ép buộc thêm.
“Phu nhân có phải đang giấu ta chuyện gì không?”
Trái tim ta đập thình thịch, liếc mắt nhìn hắn.
Vừa vặn thấy hắn khẽ liếm môi, ánh mắt mơ màng dừng lại trên môi ta, đầu lưỡi khẽ chạm vào răng, như đang hồi tưởng dư vị ngọt ngào vừa rồi.
Lòng ngực ta chấn động.
Ta chưa từng nghĩ rằng, dáng vẻ khi nam tử động tình, lại có thể yêu mị đến như vậy.
Ta dường như sinh ra sự tham lam không nên có, trực giác mách bảo ta rằng điều này rất nguy hiểm.
Yết hầu ta khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn:
“Thiếp thân từng nghe nói, hôn sự của thiếp và điện hạ là do điện hạ đích thân cầu xin mà có.
“Thiếp dường như chưa từng hỏi qua điện hạ, rốt cuộc là đã động lòng từ khi nào?”
Lý Chiêu mỉm cười tiến lại gần, nắm lấy tay ta đặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ vuốt ve.
“Lễ hội hoa năm ngoái, ta đã gặp nàng.
“Lúc đó nàng đứng thẳng tắp giữa trời tuyết, dưới tán cây đỏ thắm vươn tay hái một cành mai.
“Tay áo trắng như tuyết trượt xuống một nửa, lộ ra cổ tay gầy gò đeo chuỗi bồ đề, ta đứng ngay sau lưng nàng.”
Tim ta đột nhiên thắt lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ta vẫn nghĩ rằng Lý Chiêu cầu hôn ta, ít nhất cũng là vì ngưỡng mộ ta trong trang phục nữ nhi.
Nhưng năm ngoái vào lễ hội hoa, ta cùng Tạ Linh ra ngoài du ngoạn, rõ ràng là mặc nam trang…
Hơn nữa, là lần hiếm hoi hoán đổi thân phận.
Chuỗi bồ đề ấy, rõ ràng là đang đeo trên cổ tay ta.
“Ta vừa hay nhìn thấy, liền đeo thử xem.”
“Ta thấy mấy ngày trước có người cùng lớp đeo một chuỗi như vậy, quả thực tăng thêm vài phần phong nhã.”
Nàng nhanh như chớp đoạt lấy chuỗi bồ đề, đeo lên tay mình, giọng điệu đùa cợt:
“Ngoan nào, muội muội ngoan, chuỗi này cho ca ca mượn mấy ngày, ta nhất định phải dập tắt khí thế của kẻ đó mới được!”
Lý Chiêu vẫn đang đắm chìm trong hồi ức:
“Sau đó ta đã hỏi thăm khắp nơi, mới biết nàng là người nhà họ Tạ.
“Không ngờ lại gặp nàng ở yến tiệc mùa xuân, từ đó về sau, mọi việc đều là ta cố ý…”
Sai rồi… sai rồi.
Ta nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, lên không được mà xuống cũng không xong.
Tất cả những thành tựu, địa vị, tất cả sự kính trọng ngang hàng mà ta có được, hóa ra lại không có một thứ gì là thật.
Đã canh Tý, tiếng trống báo giờ đã vang lên, ta vẫn đang ngồi trước bàn xem xét sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng sứ vỡ ngoài cửa.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh ra, Lý Chiêu tựa vào khung cửa.
Đuôi mắt hắn ửng đỏ, yết hầu khẽ chuyển động, mùi rượu theo đó phả ra:
“Phu nhân dạo này luôn tránh mặt ta.”
Đầu ngón tay ta khẽ run lên, mực trên sổ sách loang ra một vệt dài.
Ta định đứng dậy lui ra, nhưng vai đã bị Lý Chiêu ấn chặt xuống.
Ánh nến chiếu lên bóng hai người hòa quyện thành một.
“Điện hạ uống say rồi.”
Ta nghiêng đầu né tránh hơi thở nóng rực của hắn:
“Thiếp thân đi nấu canh giải rượu.”
“Có phải hôm đó ta nói, nàng giống nam tử, nên nàng giận rồi không?”
Lý Chiêu bất ngờ giữ chặt cổ tay phải của ta, tay kia nâng cằm ta lên, cẩn thận quan sát.
“Hai huynh muội nhà các ngươi, thoạt nhìn thực sự chẳng có gì khác biệt, nhưng…”
Hắn đột nhiên cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cổ họng ta.
“Ta yêu thương sâu đậm, chỉ có mình nàng.”
Cảm giác tê dại lan tràn vào nội tạng, phía sau gáy ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Lý Chiêu rút tay ra, kéo lỏng cây trâm cài tóc của ta, mái tóc đen buông xõa xuống tận eo.
Năm ngón tay luồn vào chân tóc, hắn dùng một tay giữ lấy sau gáy ta, rồi áp môi hôn xuống đôi môi đỏ thắm.
“Ta có thể chờ đến khi nàng yêu ta.”
Trong khoảnh khắc đứt quãng giữa hơi thở gấp gáp, Lý Chiêu thì thầm bên tai ta:
“Chỉ xin nàng đừng trốn tránh ta.”
…
Không thể… không thể chờ thêm nữa.
Hắn cưới là tiểu thư nhà họ Tạ, nhưng người gả đến lại là đại công tử nhà họ Tạ.
Như vậy với Lý Chiêu, thật sự quá bất công.
Hắn yêu sâu đậm đến mức này, ta đã không còn sức để chống đỡ nữa.
Tạ Linh đến Tam hoàng tử phủ, nói rằng nàng đã bị công chúa phát hiện thân phận.
Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, nàng nói phải “đổi lại thân phận”.
Đúng vậy, đã đến lúc phải đổi lại rồi.
Giấc mộng hư ảo này, cũng nên kết thúc thôi.
9
Ta vốn tưởng rằng, rời khỏi Tam hoàng tử phủ, bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ trong lòng lại nghẹn lại, gần như không thở nổi.
Người vui sướng nhất chính là cha ta, ông vẫn vô tư lự mà an ủi ta:
“Đừng lo lắng quá, muội muội con nói sẽ sớm quay lại thôi.
“Đến lúc đó cả nhà chúng ta đoàn tụ, mặc kệ thiên hạ nói gì! Cha nuôi các con cả đời cũng được!”
Hai ngón tay ông vân vê chòm râu của mình, vừa xoa vừa tấm tắc tính toán.
“Nếu có thể mang về một đứa cháu thì tốt rồi, nhà họ Tạ ta, chẳng phải vừa hay có hậu duệ sao!”
Ý nghĩ hoang đường ấy lóe lên trong đầu ông, ông liền vỗ tay khen ngợi:
“Ý kiến hay! Đúng là ý kiến hay!”
Động tác vân vê râu càng nhanh hơn, ông cười tươi rạng rỡ:
“Không hổ danh là ta, đúng là trí tuệ vô song!”
Chỉ là lời nói đùa, nhưng lại khiến tim ta đau nhói, không tài nào cười nổi.
Ta đẩy ông ra ngoài, ông liền vội vã lôi từ trong tay áo ra một món đồ nhét vào lòng ta.
“Đừng giận, đừng giận, đây là phấn hồng mới ra của Ngọc Xuân Lâu, cha phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.”
Cửa phòng vừa khép lại, cảm giác ngạt thở như chìm trong nước lại ùa đến.
Ta siết chặt hộp phấn, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Ta… là một kẻ dị loại.
Đường đường là nam nhân, lại suốt ngày tô son điểm phấn, trà trộn giữa đám nữ quyến.
Đường đường là nam nhân, vậy mà… lại động lòng với một nam nhân khác.
Lý Chiêu và Tạ Linh, hiện giờ họ đang làm gì?
Hắn cũng sẽ dùng đủ kiểu giọng gọi nàng là “phu nhân” chứ?
Hắn cũng sẽ mượn cớ say rượu, ôm lấy nàng mà hôn thật sâu chứ?
Hắn cũng sẽ… lặp đi lặp lại với nàng rằng: Hắn yêu nàng tha thiết chứ?
Ta nhắm mắt lại, giữa đôi mày không tài nào giãn ra được.
Khi một người đã phủ nhận tất cả mọi lối thoát, khi bất lực đến cùng cực, lại càng thành thật với chính mình hơn.
Ta biết.
— Ta đã động lòng với Lý Chiêu.
Ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
10
Tạ Phối Chỉ trở về một cách bất ngờ.
Khi bị Lý Chiêu đè xuống tấm đệm mềm trong xe ngựa, ta vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày ta sẽ mặc nam trang và bị Lý Chiêu bắt về như vậy.
Ta cúi đầu nhìn tay áo rộng thùng thình của bộ nam trang mình đang mặc, hoa văn mây thêu bằng chỉ vàng đan xen với đai ngọc trên thắt lưng của Lý Chiêu.
Trong xe ngựa thoang thoảng mùi trầm hương mờ ảo.
Lý Chiêu một tay giữ chặt cổ tay ta, ngón tay cái mạnh mẽ miết lên nốt ruồi son trên cổ tay ta.
Nụ hôn mạnh mẽ áp xuống, lực đạo mạnh như thể đang trút giận.
Sau một hồi, môi hắn rời khỏi đôi môi ta, dừng lại trên yết hầu, hàm răng khẽ nghiến, khiến ta run rẩy không thôi.
Xe ngựa xóc nảy, ta không kìm được khẽ rên lên một tiếng, bàn tay ấm áp bất chợt luồn vào bên dưới lớp áo ngoài.
Những tiếng thở dồn dập ngắt quãng chỉ dừng lại khi xe ngựa dừng trước cổng Tam hoàng tử phủ.
Ta bị quấn trong áo choàng dày, được hắn ôm thẳng về phòng ngủ.
Lý Chiêu vây ta trên giường, ngón tay vẫn mân mê nốt ruồi đỏ trên cổ tay, đôi mắt đầy sự kiềm nén cùng tức giận.
“Lễ hội hoa năm ngoái, nàng đứng giữa trời tuyết hái cành mai, ta nhớ rất rõ nốt ruồi son của nàng.”
Hắn lại cúi xuống, hôn mạnh một cái, hơi thở dồn dập:
“Tiệc xuân năm ngoái, nàng mặc nữ trang, ngồi giữa đám nữ quyến pha trà, ta đã nhận ra đó là nàng.
“Ta… ta đã thầm ngưỡng mộ nàng từ lâu, trong lòng nàng…”
“Trong lòng ta có chàng.”
Ta buột miệng thốt ra, chỉ thấy sát khí trong mắt hắn thoáng ngưng lại, rồi lập tức tan biến.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, cơn giận lại trào dâng mãnh liệt trong mắt hắn.
Lý Chiêu bất ngờ giật tung lớp y phục lộn xộn của ta.
Làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Hắn nghiến răng ken két, cúi xuống áp mạnh:
“Chuyện trước đó không nhắc lại nữa, nhưng tự ý bỏ đi, phải phạt!”
Đến canh tư, ánh nến trên bàn phụt tắt, xáo trộn nhịp thở gấp gáp cùng tiếng nức nở nghẹn ngào.
Bóng người trên màn giường vẫn quấn quýt, đan xen không rời.
Trong cơn mê man, ta đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ khàng vẽ theo đường nét lông mày và đôi mắt của hắn.
Ta là kẻ dị loại, hắn cũng vậy.
Thật tốt biết bao.