Âm Dương Sai Lệch - Chương 7
29
Thấy sắc mặt hoàng đế thay đổi mấy lần, lòng ta trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn Nhị hoàng tử.
Con hồ ly thối này, ngoài mặt thì đồng tình, nhưng thực chất lại mượn chuyện Lữ Võ lâm triều để ngấm ngầm châm biếm hoàng đế.
“Nhị điện hạ nói vậy là có ý gì?”
Đột nhiên, một giọng nam trầm ổn vang lên, không kiêu ngạo cũng không khúm núm.
Ta ngước mắt lên, thấy Tào Hành Tri bước ra khỏi hàng:
“Hạ quan nghe câu này, chỉ thấy rõ ràng là ngoài khen trong chê, mượn họa của Lữ Võ để nói bóng gió.”
Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay áo, rõ ràng không ngờ lại có người dám thẳng thắn vạch trần như vậy.
Tào Hành Tri thẳng lưng đứng trước điện, giọng nói vang dội như tiếng kim loại va vào nhau.
“Hán Cao Tổ chém rắn khởi nghĩa, Minh Thái Tổ xuất thân cỏ bần lên làm hoàng đế, ai mà chẳng phải hùng tài đại lược trong thời loạn?
“Thế nhưng sử sách vẫn ca ngợi thời Văn Cảnh chi trị, Vĩnh Lạc thịnh thế, có ai nắm mãi không buông hai chữ ‘tạo phản’ đâu?
“Đường Thái Tông giết huynh đoạt vị ở Huyền Vũ môn, cũng chẳng ngăn nổi thời Trinh Quán thái bình thịnh trị.
“Thịnh suy của thời đại, họa phúc từ trước đến nay vốn không phải do nam hay nữ, mà là do lòng người!”
Nhị hoàng tử mặt xanh như tàu lá: “Ngươi ngụy biện!”
Tào Hành Tri điềm nhiên nói:
“Cái gọi là quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, dù có lập nữ khoa, thì người vào triều làm quan cũng đều là thần tử.
“Điện hạ lấy chuyện Lữ Võ lâm triều để châm biếm, chẳng lẽ muốn ám chỉ rằng bệ hạ vô năng?”
“Tào Hành Tri! Ngươi…!”
Nhị hoàng tử vội quỳ xuống tạ tội: “Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý đó!”
Tào Hành Tri quay người về phía bậc thềm ngự tọa, dập đầu mạnh mẽ:
“Năm Kiến Khang thứ hai mươi mốt, họa Hắc Vân trại ở Di Châu, thần ngày đêm trằn trọc không yên.
“Nam tử trong triều đối với đạo lý của nữ tử chung quy khó lòng hiểu thấu, án ở Di Châu đã cho thấy rõ điều đó, trong hàng vạn vụ án, đã có biết bao bách tính bị oan khuất mất mạng.
“Thần cùng Tạ đại nhân đồng dâng tấu chương, khẩn cầu bệ hạ thiết lập nữ khoa, cho phép nữ tử vào triều làm quan!”
“Nhi thần đồng ý.”
Tam hoàng tử trong chiếc áo mãng bào màu đen lướt qua cột cung điện sơn son, tay cầm ngọc khuê, quỳ xuống bên cạnh Tào Hành Tri.
“Khi Hoạt Châu gặp thiên tai, nhi thần tận mắt chứng kiến Hứa Vân Nương trị thủy bằng kế sách cao minh hơn cả tiền nhân,
“Bùi Lệnh Dung về kinh thương tài giỏi không thua gì các lão quan Bộ Hộ, Giang Vấn Kinh y thuật thậm chí còn vượt trội hơn cả ngự y.
“Nếu chỉ vì thân phận nữ tử mà vùi dập những tài năng như vậy, thì thật là nỗi tiếc nuối lớn của Đại Chu!”
Ta liếc nhìn hắn, hơi ngạc nhiên, thật không ngờ “muội phu” của ta lại chịu đứng ra giúp đỡ ta như vậy.
30
Cha ta lề mề bước ra khỏi hàng: “Thần đồng ý.”
Có người tiên phong, trong hàng ngũ bá quan bỗng có không ít đại thần cũng đồng loạt bước ra hưởng ứng.
“Nhi thần đồng ý!”
Bình Dương công chúa trong bộ cung trang màu đỏ thẫm ngẩng cao đầu bước vào đại điện, trâm cài vàng trên tóc phát ra ánh sáng lấp lánh dưới nắng sớm.
Đứng lại bên cạnh ta, Bình Dương công chúa tháo trâm cài trên đầu, mạnh mẽ ném xuống đất, cất giọng vang dội.
“Nếu nói nữ tử không thể đảm đương trọng trách lớn, vậy nhi thần xin làm nữ học sinh đầu tiên của Đại Chu!
“Xin phụ hoàng cho phép nhi thần cùng các công tử vào Quốc Tử Giám học tập, mùa thu thi Điện thí, tự nhiên sẽ thấy rõ kết quả!”
Ta khẽ nghiêng đầu, lén nhìn nàng một cái, dáng đứng thẳng tắp kiên nghị.
Quét mắt nhìn đám quan viên lớn nhỏ đang quỳ đầy đất, ta bỗng nhớ đến câu nói của nàng khi trước:
“Nếu bản cung bỏ qua tất cả những lần ngươi cự tuyệt và dối gạt trước kia, ngươi có bằng lòng vào phủ công chúa không?”
Trong số những người này, có lẽ phần lớn cũng giống như ta, được công chúa điện hạ hạ mình mời gọi, cuối cùng phải khuất phục trước khí phách của nàng.
Ta lại bất giác nhớ đến lần đầu gặp nàng, khi ấy nàng lớn tiếng nói:
“Thường nghe người ta nói, tài năng cả thiên hạ cộng lại chỉ được một thạch, Tạ Vọng Khung chiếm riêng tám đấu.”
Nay nghĩ lại, ta chợt nhận ra trong câu nói ấy lại mang theo chút ý không phục.
Thì ra không phải vừa gặp đã động lòng, mà là nàng vốn ôm chí lớn, không cam tâm khuất phục dưới kẻ khác.
Ta bật cười khẽ mà không thành tiếng.
Hoàng đế siết chặt tay vịn trên long ỷ, ánh mắt quét qua đám quan viên đang quỳ gần nửa đại điện, cuối cùng dừng lại trên người Bình Dương công chúa.
…
Năm Kiến Khang thứ ba mươi mốt, hoàng đế hạ chỉ lập thêm nữ khoa, cho phép nữ tử vào Quốc Tử Giám học Lục nghệ.
Sau khi tan triều, ta đuổi theo Bình Dương công chúa đang ngẩng cao đầu bước đi, cúi người thi lễ thật sâu.
“Hạ quan từng dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngày sau nhất định sẽ tự mình đến phủ xin tạ tội với công chúa điện hạ.”
Bình Dương công chúa hừ khẽ một tiếng, khóe môi cong lên thành nụ cười đầy ý tứ.
“Tạ đại nhân, bản cung chưa từng nói đùa với ngươi.
“Nếu bây giờ ngươi hối hận, muốn làm phò mã, cũng chưa phải là quá muộn.”
Lưng ta thoáng cứng đờ, vội vã hành lễ lần nữa.
“Hạ quan vừa nhớ ra còn chính vụ chưa xử lý, xin cáo từ.”
31
Thánh chỉ ban ra, nữ tử khắp thiên hạ ùn ùn kéo đến.
Trong triều nhất thời xuất hiện không ít nữ quan.
Hứa Vân Nương vào Bộ Công, Bùi Lệnh Dung nhận chức ở Bộ Hộ, Giang Vấn Kinh thì tiến vào Thái Y Viện.
Ngay cả Bình Dương công chúa cũng được phong làm Học sĩ Sùng Văn Quán.
Chớp mắt ba năm trôi qua, ta được thăng chức Thái tử Thái phó, trở thành vị quan nhất phẩm trẻ tuổi nhất triều đại này.
Hôm đó tan triều, tuyết vừa ngừng rơi, ta bung dù lên, Tào Hành Tri giúp ta phủi lớp tuyết đọng trên mũ quan.
Ta cười đùa: “Hôm qua lệnh đường lại gửi thiệp mời ta dự Lan Đình yến, chắc lại có ý muốn chọn người cho ta đây.
“Cao đại nhân, gần đây kinh thành nổi lên tin đồn, nói ta và ngươi có đoạn tụ chi phích, đại nhân ở bên ngoài cũng nên chú ý hành vi của mình.”
À, còn có người nói cha ta tạo nghiệt.
Con gái không sinh con được, con trai không cưới được vợ.
Năm đó Thái nữ đuổi theo ta chạy khắp nơi giờ đã sinh con, còn ta vẫn cô đơn lẻ bóng.
Cha ta tuy con đàn cháu đống, nhưng cũng bị mang tiếng tuyệt tử tuyệt tôn.
May mà Lý Chiêu cũng đủ cứng rắn, đã nhận nuôi một đứa trẻ từ chi thứ vào phủ, chặn lại mọi lời đồn nhảm xoay quanh Tạ Mân.
Còn ta thì… e rằng muốn cũng chẳng làm gì được.
Tào Hành Tri khẽ cười, nhưng nụ cười rất nhanh đã phai nhạt.
“Hiện nay trong triều nữ quan ngày càng nhiều, thường nghe nói lệnh muội tài hoa xuất chúng, chẳng hay có ý định dự thi khoa cử không?”
Ta khẽ nhíu mày, bỗng dâng lên cảm giác bất an khó tả.
“Tiểu muội của ta không có chí hướng ấy.”
Tào Hành Tri dường như chưa chịu từ bỏ, ánh mắt rơi xuống cổ tay cầm dù của ta.
“Hoặc giả, hiện nay giang sơn thái bình, Tạ đại nhân có ý định từ quan du ngoạn sơn hà không?”
Bước chân ta khựng lại, cứng đờ trong giây lát, ánh mắt cũng theo đó mà nhìn xuống cổ tay đang lộ ra của mình.
Dưới lớp gấm thêu hoa, cổ tay trắng muốt như tuyết.
Nhưng Tạ Mân… trên cổ tay này phải có một nốt ruồi son.
Y có, nhưng ta thì không.
Khi nào… Y phát hiện ra từ khi nào?
Là ở Hoạt Châu năm đó, hay thậm chí còn sớm hơn, từ Di Châu?
32
Ta khẽ thở dài, mỉm cười nhạt:
“Tiên sinh Gia Cát từng nói báo quốc: ‘Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.’
“Tạ Mân ta thân hèn tài mọn, lại càng nên noi gương hiền nhân mà dốc lòng phò tá.”
Tào Hành Tri không nói thêm gì nữa, ta ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát gương mặt hắn.
Hắn trông vẫn rất trẻ, phong thái tuấn tú, đầy chính khí.
Nhưng giữa đôi mày lại luôn phảng phất nét u buồn nhàn nhạt.
Ta vỗ vỗ lên cánh tay hắn.
“Tào Hành Tri, ngươi cũng già rồi đấy, đừng tự làm khổ mình nữa.
“Nếu không muốn làm quan nữa, ta cũng chẳng ngại giấu ngọc khuê trong nhà, để ngươi nối dõi tông đường cho Tạ gia ta.”
Tào Hành Tri sững sờ, bật cười không thành tiếng: “Ngươi vẫn y như lần đầu ta gặp vậy.”
Không biết từ lúc nào, tuyết lại bắt đầu rơi.
Ta đưa dù cho Tào Hành Tri, một mình bước vào màn tuyết trắng.
Ngoài cửa cung, Bùi Lệnh Dung chỉ huy đoàn thương đội vận chuyển tài vật vào trong tường đỏ.
Thuộc hạ đứng bên cạnh xuýt xoa: “Đúng là Bùi Thượng thư! Chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã làm quốc khố dồi dào như vậy, thật sự lợi hại!”
Bùi Lệnh Dung nở nụ cười rộng miệng, phất tay nói:
“Ài, chỉ thường thường thôi, thường thường thôi mà.”
Một nhóm quan viên mới của Bộ Công vội vã chạy tới chỗ Hứa Vân Nương nghe giảng giải về bản đồ thủy lợi.
“Nghe nói lần này Hứa đại nhân sẽ đích thân dẫn người đi Dự Châu đắp đê.
“Cơ hội ngàn năm có một, ta nhất định phải thể hiện cho thật tốt!”
Ngự y của Thái Y Viện lại đang phàn nàn Giang viện trưởng nghiêm khắc, vừa quay đầu liền thấy Giang Vấn Kinh đang đứng sau lưng.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt quét qua, cả đám người sợ tái mặt.
Nàng thản nhiên nói: “Ngày mai tăng thêm phần thi vấn đáp trong ‘Phụ vấn bách khoa’.”
Mọi người gật đầu lia lịa, vừa thấy nàng đi khuất, lập tức gào khóc rên rỉ.
Còn Bình Dương công chúa ——
Nàng cưỡi ngựa băng qua Đại lộ Chu Tước, dưới áo choàng ẩn hiện những đóa mẫu đơn nở rộ.
Tiếng chuông buổi sáng vang vọng tận mây xanh, nàng ghìm cương ngựa dừng lại bên ta, cười đầy hào khí.
Khẽ cúi người, nàng vươn tay về phía ta.
“Tạ đại nhân, đường tuyết khó đi, bản cung cho ngươi đi nhờ một đoạn nhé.”
Hoàn Chính Văn