Âm Dương Sai Lệch - Chương 6
24
Những biện pháp này, không điều nào không đi ngược lại lễ giáo.
Tạ Mân thông minh như vậy, chậm chạp không hòa ly, há chẳng phải vì muốn giữ lại đường lui cho ta sao?
Nếu bị Tam hoàng tử bỏ, cái tên “Tạ Linh” này mãi mãi sẽ bị gắn với danh phận người phụ nữ bị ruồng bỏ.
Y vì ta mà chịu nhiều ấm ức như vậy, nhưng con đường ta đang đi, không phải chỉ trong một sớm một chiều là có thể thành công.
Y không thể ở mãi trong tình cảnh này, mà ta cũng không thể bị giam cầm ở đây mãi.
Ta khẽ nói: “Ta phải chịu trách nhiệm cho tai họa mà ta đã gây ra.”
Cửa vừa mở, âm dương phân cách.
Gia nhân che ô nghênh đón, Tạ Mân bước vào màn tuyết, ngước mắt nhìn về phủ Tam hoàng tử.
Khóe mắt y vương sương lạnh, thoáng đỏ lên, cuối cùng không nói một lời nào mà lặng lẽ rời đi.
Tam hoàng tử hớn hở bước vào phòng.
“Phu nhân, mùa đông ăn thịt dê là hợp nhất, ta đã sai người chuẩn bị một nồi lẩu nóng.
“Vừa hay Tạ đại nhân ghé thăm, mời hắn cùng ăn chung…”
Trên vai hắn còn vương tuyết, khi thấy ta thì khựng lại.
“Tạ Mân… đi rồi?”
25
Ta vốn nghĩ rằng, Tạ Mân ở phủ Tam hoàng tử sống cũng không tệ.
Nay nhìn lại, thật sự sai quá sai!
Tam hoàng tử người này, trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo.
Bên ngoài thì vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, bên trong lại lạnh nhạt xa cách.
Lúc ân cần hỏi han thì lạnh lùng xa lánh; khi ta chủ động gần gũi, hắn lại tránh né như tránh tà ma rắn độc.
Chuyện này hoàn toàn trái ngược với những gì Tạ Mân đã kể cho ta!
Vốn định sớm thẳng thắn bày tỏ thân phận nữ nhi trước mặt hắn, nào ngờ lại bị thái độ này của hắn chặn đứng mọi đường.
Cứ như vậy, đừng nói phu nhân là nam tử, cho dù là con heo đi chăng nữa, hắn cũng chưa chắc phát hiện ra.
Thái độ của Tam hoàng tử khiến ta lần đầu tiên trong đời nảy sinh nghi ngờ về Tạ Mân.
Chẳng lẽ trước giờ y chỉ cố gắng giữ thể diện nên mới làm ra vẻ vợ chồng hòa hợp?
Ta nghiến răng ken két, thảo nào y lại uất ức đến thế.
Ta thật không ngờ, y lại phải sống trong hoàn cảnh như vậy!
Nhưng đúng lúc lắm, vốn dĩ ta đã có ý muốn vợ chồng trở mặt, mỗi người một ngả.
Vì vậy, khi Tam hoàng tử lại một lần nữa ngủ đêm trong thư phòng, ta cầm một xấp tranh chân dung xông thẳng vào.
“Thiếp thân gả vào phủ Tam hoàng tử gần một năm, vẫn chưa có tin vui, hổ thẹn vô cùng.
“Đặc biệt chọn lựa vài mỹ nhân để ngài tuyển chọn, mong ngài nhìn qua một chút.”
Tam hoàng tử cầm chén trà trong tay, cúi mắt nhìn từng bức tranh rất lâu.
Ánh đèn lấp lánh, tuyết rơi lặng lẽ bên ngoài.
Đột nhiên, hắn ném mạnh chén trà xuống đất, giọng trầm lạnh lẽo:
“Đổi về đi.”
Ta nhíu mày: “Gì cơ?”
Tam hoàng tử ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy hàn ý.
“Bản vương nói, đổi hắn về đây.”
26
Khi trở về Tạ phủ, ta vẫn còn ngẩn ngơ chưa tỉnh.
Cha ta nước mắt giàn giụa: “Ôi đứa con đáng thương của ta ~ Tam điện hạ không làm gì con đấy chứ?”
Ta ngẩn ngơ lắc đầu: “Cha, con cứ thắc mắc mãi, tại sao Tam hoàng tử lại vội vã như vậy, nhất quyết chọn ngày thành thân đúng vào ngày thi Điện thí.”
Cha ta khó hiểu: “Tại sao?”
Ta vỗ mạnh vào vai ông: “Người ta nhắm tới chính là nhi tử của cha đấy.”
Con người này, ta đã đánh giá hắn quá thấp rồi.
Hắn phát hiện con trai và con gái Tạ gia đã đổi thân phận, đoán chắc ta sẽ đi thi Điện thí, âm thầm tính toán lớn, đường đường chính chính cưới được một nam tế về nhà.
Hắn cưới là cưới Tạ gia nữ nhi —— Tạ Linh.
Thiên hạ chẳng ai bắt bẻ được gì, ngược lại còn phải chúc mừng hai người bọn họ bách niên giai lão.
Cao tay, thật sự cao tay!
Nhớ lại nụ cười nén trên khóe môi của Tạ Mân khi trở về, ta mới hiểu ra y khó xử thế nào.
Ôi, ta đúng là ngốc mà!
Thôi thôi, lần này thật sự phải làm Tạ Mân cả đời rồi.
Cha ta vuốt vuốt bộ ria con kiến của ông, ngộ ra chân tướng.
“Thảo nào, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, ta còn tưởng hắn quá lo lắng cho con.
“Ài, hương hỏa nhà họ Tạ chúng ta, thật sự phải dừng lại ở đây rồi.”
Cha ta vừa than thở, vừa quay lưng đi, bước chân vội vã.
“Không được, không được, ta phải đốt thêm tiền vàng cho tổ tiên, tránh sau này không có con cháu đốt cho ta.”
27
Khi ta được thăng chức Thượng thư Bộ Hộ, hoàng đế cuối cùng cũng đưa ra bàn bạc công khai về chính sách “Chuyển nộp thuế bằng bạc thay cho lương thực” mà ta đã sửa đi sửa lại vô số lần.
Chính sách này là tính toán lượng thuế bằng lương thực theo giá thị trường, rồi thu bằng bạc trắng.
“Thứ nhất, có thể giảm chi phí vận chuyển và bảo quản lương thực.
“Thứ hai, tránh được hao hụt khi vận chuyển và sự bòn rút của quan lại.
“Thứ ba, tăng tính linh hoạt cho dân chúng khi nộp thuế.
“Thứ tư, thuận tiện cho triều đình trong việc điều phối tài nguyên…”
Liệt kê đủ lợi hại của chính sách này, hoàng đế kiên quyết bác bỏ mọi ý kiến phản đối, giao cho ta chủ trì cuộc cải cách này.
Ta dẫn theo Hứa Vân Nương, Bùi Lệnh Dung và những người khác, mất ba năm thực hiện thí điểm ở địa phương rồi dần dần áp dụng trên cả nước, cuối cùng cũng hoàn thành việc triển khai chính sách này.
Đến lúc luận công ban thưởng, ta cuối cùng cũng có đủ tự tin để thỉnh cầu chức quan cho mọi người.
“Nữ tử?”
“Đúng vậy, những nữ tử này tài năng xuất chúng, hơn nữa còn từng trợ giúp thần trong việc cứu trợ thiên tai ở Hoạt Châu.”
Hoàng đế nheo mắt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra những người này là ai, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã có kẻ nhảy ra nói một câu đầy khinh thường.
“Luật lệ triều ta, nữ tử không thể làm quan, Tạ đại nhân muốn trái với tổ chế sao?!”
“Luật pháp có thể thay đổi theo thời thế, hôm nay chính sách thay lương bằng bạc là luật mới, thì nam nữ đồng khoa cũng có thể thành luật mới.”
“Hoang đường!”
Trong điện, khói hương trầm lượn lờ tỏa ra.
Ta xoay người đối mặt với bá quan, vén áo ngồi xếp bằng, đặt thẻ ngà lên đùi.
“Chư vị đại nhân đã nói là hoang đường, vậy hôm nay ta sẽ cùng các vị bàn luận xem, thế nào mới gọi là hoang đường!”
28
Thị lang Bộ Binh là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Phụ nữ sao hiểu được việc quân quốc đại sự!”
“Năm Vĩnh Gia nguyên niên, Tuyên Quán Nương mới mười ba tuổi đã đột phá vòng vây đi cầu viện binh;
“Năm Sùng Trinh thứ ba, Tần Lương Ngọc dẫn Bạch Cán binh đánh bại Trương Hiến Trung!
“Năm Khai Hoàng thứ chín triều Tùy, phu nhân đất Tiều là Tiễn thị cầm gậy tê giác mà Văn Đế ban cho, dẹp loạn của Vương Trọng Tuyên ở Lĩnh Nam!
“Vậy mà giờ đại nhân lại nói, phụ nữ không hiểu việc quân quốc đại sự?”
Lão Hàn Lâm học sĩ lập tức tiếp lời: “Nữ tử sao có thể học hành?”
“Năm Vĩnh Nguyên thứ tư, Ban Chiêu hoàn thành ‘Hán Thư’ với tám biểu và Thiên Văn chí. Nếu nói nữ tử không thể học hành, vậy làm sao tuyệt bút của Thái Sử Công có thể lưu truyền hậu thế?
“Năm Kiến Nguyên thứ mười bảy đời Tiền Tần, Tống thị truyền dạy Chu quan lễ cho Yên và Ngụy, Phù Kiên lệnh cho một trăm hai mươi học trò kính lễ bái sư. Chư vị đọc ‘Chu Lễ’, dám nói đó không phải do nữ tử truyền thụ hay sao?!”
Cha ta im lặng không nói gì, còn Thượng thư Bộ Công thì bất ngờ bước ra: “Việc thợ thủ công cần sức lực, nữ tử sao có thể đảm đương?”
“Thật to gan! Năm Đại Nghiệp thứ ba, Vũ Văn Khải xây thành Lạc Dương, việc đo đạc thực địa đều do nữ thợ Lục Thanh hoàn thành.
“Hứa Vân Nương cải tiến phương pháp ‘Buộc nước công sa’ của Phan công để trị thủy, đem lại lợi ích cho dân ven sông Hoàng Hà. Giờ đây Hoạt Châu đã ba năm không gặp lũ lụt, đại nhân đã quên ai là người đắp đê rồi sao?!”
Thái Thường Tự khanh hừ lạnh: “Chút tài làm thơ văn chương, sao có thể đảm đương trọng trách quốc gia?”
“Năm Thiệu Hưng thứ mười hai, Lý Thanh Chiếu dâng ‘Kim Thạch Lục’ giúp triều đình chỉnh đốn lễ khí.
“Ngày nay, quy chế lễ khí của Thái Thường Tự vẫn còn bảy phần mười dựa trên phương pháp khảo chứng của bà.
“Chư vị ở Thái Thường Tự tốt nhất hãy cởi bỏ quan phục này rồi hẵng chê bai cái gọi là ‘tài làm thơ văn chương’ ấy đi!”
“Gà mái gáy sáng, nhà ắt suy vong! Âm dương có trật tự là thiên đạo! Tạ đại nhân muốn làm loạn cương thường sao?”
Sau một hồi im lặng, ta từ từ đứng lên, phủi nhẹ áo quan.
“Chư vị mở miệng là nói đạo âm dương, lại không biết rằng dương đơn độc không thể sinh, âm một mình không thể trưởng.
“Hôm nay ngăn cản ta, không phải vì lễ pháp tổ chế, mà vì sợ rằng khi nữ tử nắm giữ quyền lực, sẽ không thể giam cầm họ mãi trong khuê phòng nữa!”
“Ngươi!”
Hoàng đế lộ vẻ xúc động, Nhị hoàng tử từ đầu vẫn lạnh nhạt đứng xem, giờ chậm rãi bước ra, cúi người hành lễ với hoàng đế.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, Tạ đại nhân nói rất đúng.
“Năm xưa Lữ Hậu lâm triều, giảm thuế khóa, thời Võ Chu nữ tử có thể mặc nam trang nhập triều.
“Điều này chứng tỏ rằng tài trị quốc, vốn dĩ không phân biệt nam nữ.”