Âm Dương Sai Lệch - Chương 1
01.
Ta gọi là Tạ Lăng, là nữ nhi của Công bộ thị lang Tạ Tùng Niên.
Ta có một ca ca song sinh, dáng hình tương tự, dung mạo như đúc khuôn.
Nhưng huynh trưởng từ nhỏ ôn nhuận như ngọc, yêu thích cầm kỳ thư họa.
Còn ta lại sắc bén rực rỡ, si mê kinh sử tử tập.
Năm mười tuổi, ta thay huynh viết một bài sách luận, khiến quần sinh trong thư viện kinh ngạc đến sững sờ.
Huynh thay ta thêu một bức tranh sơn hải, làm cho bao khuê tú kinh thành tự hổ thẹn không bằng.
Từ đó, danh tiếng song tử nhà họ Tạ vang dội khắp kinh thành.
Nhưng… chúng ta lại nổi danh theo cách ngược đời.
Mười tám tuổi, ta nắm chặt khăn voan đỏ, quỳ trong từ đường lặng lẽ đếm từng tiếng canh.
Phụ thân đã khóa chặt cửa, ngoài kia vẫn đang không ngừng mắng nhiếc:
“Ngày thường làm càn cũng thôi, nhưng lần này là Tam hoàng tử đích thân cầu hôn, thánh chỉ đã hạ!”
“Tạ Lăng! Ngày mai con gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!”
Mắng chửi hồi lâu rồi cũng yên tĩnh lại, đến lúc canh ba.
“Rầm——”
Cửa sổ bỗng bị đẩy mạnh ra, ánh trăng hòa với sắc trắng của trường bào đồng loạt tràn vào.
Một khuôn mặt giống ta như đúc đột ngột hiện ra trong bóng tối, nam nữ khó phân.
Tạ Mân đặt một chiếc ghế con vào trong, chậm rãi lật người qua cửa sổ bước vào phòng.
Ta vẫn ngồi bệt dưới đất, hai ngón tay kẹp lấy chiếc khăn voan đỏ, đong đưa trước mặt hắn.
“Tạ Vọng Khung, lại gây nợ phong lưu ở đâu?”
Tạ Mân lấy một tấm bồ đoàn, quỳ xuống trước mặt ta, hai tay nâng lên một phong thư báo trúng tuyển hội nguyên, giọng nói vẫn trầm ấm như xưa.
“Còn muội, ngày mai phong quang như vậy, ta làm sao đối diện với thi đình?”
Trên thẻ ngọc hoàng tuyền, từng nét chu sa đỏ thắm như máu.
Ta trầm mặc hồi lâu.
“Lần này… còn đổi không?”
Hắn khẽ cúi đầu, chậm rãi siết lấy góc khăn voan đỏ.
“Đổi.”
Khoảng lặng kéo dài, ta bỗng bật dậy, đè thấp giọng, cười nhạt:
“Muội muội tốt, để ca ca thay muội trang điểm.”
2.
Đồng lậu nhỏ giọt đến giờ Thìn ba khắc, thái giám trước điện mở rộng tấm quyển vàng.
“Thời cổ trọng nông ức thương, nay vận chuyển đường thủy thông suốt, nên lấy gì làm cân bằng?”
Trong điện vang lên tiếng mài mực xào xạc.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, ta dường như nghe thấy tiếng nhạc vui mơ hồ vọng lại từ ngoài tường cung dày nặng.
Bóng mực lay động, ta chợt nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy tại bến tàu Thông Châu một tháng trước:
Thuyền chở đầy tơ lụa Tô Châu nhưng không có lương thực để chất, phu khuân vác ngồi trong đống bao tải trống rỗng gặm bánh hấp lạnh ngắt.
Chợt tỉnh thần, ta giữ cổ tay lơ lửng, viết xuống:
“Non biển đều có lợi.
Thanh Châu thích hợp làm muối, Kinh Dương giỏi về tơ lụa, không có thương nhân thì không thể thông đạt cái thiếu thốn của nơi này với cái dư thừa của nơi kia.”
Nét bút xoay chuyển mạnh mẽ.
“Đất khô cằn Tây Bắc, mỗi mẫu chỉ thu được không quá ba đấu, nếu cấm nghề dệt vải, cấm thương nhân đi lại, dân chúng sẽ mất đi nguồn thu nhập hàng năm.
Giang Nam giàu có lúa gạo cá tôm, nhưng nếu không có thương đội vận chuyển lương thực, khi gặp thiên tai sẽ có chín phần mười hộ gia đình chết đói.”
…
Đến giờ Mùi, tiếng bước chân của thái giám phụ trách thu bài thi dần dần tiến lại gần.
Ở cuối bài văn, ta nhấn mạnh câu cuối cùng:
“Ví như thầy thuốc chữa tê bại, không chỉ dùng kim đá là có thể giải quyết, mà cần phải thông huyết mạch.”
Chợt có cơn gió nhẹ thổi qua điện, cuốn một tờ bản thảo trên bàn ta rơi xuống bậc thềm trước ngự tọa.
Ánh mắt ta đuổi theo, đúng lúc thấy hoàng đế giơ tay ngăn thái giám định nhặt lên, cúi người chăm chú nhìn trang giấy viết dòng chữ “Đổi thuế thóc thành bạc”.
Tim ta khẽ rung lên, ngực bất giác dâng lên cảm giác nóng bừng.
Chí lớn cả đời, lần đầu tiên được trình lên thiên thính, lại bằng cách này.
“Tạ Mân…”
Lúc chiếc trâm hoa vàng cài lên mũ miện, hoàng đế đưa cái tên này lên môi, khẽ khàng ngẫm nghĩ.
Ta tên Tạ Mân.
Ở Đại Chu, nữ tử không thể làm quan.
——Từ nay về sau, chỉ có thể gọi là Tạ Mân.
3.
Ta trở thành thám hoa do ngự bút thân điểm.
Khi cưỡi ngựa dạo phố vinh quy, khắp lầu cao ống tay áo đỏ vẫy gọi.
Giữa những chiếc khăn lụa phất phơ, một túi thơm nặng trĩu đột nhiên bay tới, đập mạnh vào ngực ta.
Mở ra xem.
…
Tên trời đánh nào lại nhét vào đây một hòn đá to bằng quả trứng gà, suýt chút nữa làm gãy xương sườn của ta!
Ngước mắt tìm kiếm, trên gác lầu, nữ tử được vây quanh như sao vây trăng, chạm phải ánh mắt ta liền cười rộ lên đầy ngạo nghễ.
“Đó chẳng phải là Bình Dương công chúa sao?”
Trạng nguyên lang Lục Minh Chương thúc ngựa lại gần, cười giỡn nói: “Vọng Khung huynh, dung mạo huynh xuất chúng như vậy, phải cẩn thận đấy.
“Nếu thật sự khiến công chúa để mắt tới, ngày mai khỏi cần đến Hàn Lâm Viện nữa.”
Lòng ta trầm xuống, vội vàng thu lại ánh mắt.
Cả Đại Chu đều biết, trong cung điện, hoàng tử ai nấy đều sợ thiên uy, chỉ riêng Bình Dương công chúa được thánh tâm sủng ái vô cùng.
Bình Dương công chúa năm nay mười sáu, đã đến tuổi thành thân, thánh thượng cưng chiều, cho phép nàng tự chọn người trong lòng.
Thế nhưng lễ chế quy định rõ ràng, phò mã không thể làm quan.
Lời Lục Minh Chương vừa dứt, hai nha hoàn đã chắn trước ngựa của ta.
“Tạ đại nhân, công chúa mời ngài lên lầu uống trà.”
Da đầu ta tê dại, tay run lên, túi thơm liền lăn xuống dưới vó ngựa.
Cầu… cầu xin tha cho ta.
4.
Xong rồi, ta thật sự bị Bình Dương công chúa để mắt rồi!
Nàng mời ta uống trà, còn nói: “Thường nghe người ta nói, tài trí của Đại Chu có một thạch, Tạ Vọng Khung chiếm tám đấu.
“Sao ta lại không biết Tạ đại nhân còn tuấn tú thế này?”
“Á? Sao lại thế được!” Phụ thân ta nghe vậy chấn kinh thất sắc, nhưng lập tức thu lại biểu cảm.
“Nhưng mà… cũng chưa chắc nàng để mắt đến con đâu.”
Hừ.
Ta nắm lấy tay ông, đặt lên mu bàn tay mình: “Nàng còn chạm vào con thế này này!
“Đúng, chính là như vậy.”
Ta chưa bao giờ gặp nữ tử nào táo bạo như nàng!
“Á? Sao lại thế được!” Phụ thân ta lần nữa kinh hãi đến biến sắc, nhưng lại lập tức thu lại biểu cảm.
“Nhưng mà… Vọng Khung nhi, làm phò mã cũng tốt mà.
“Từ nhỏ con đã không thích chốn quan trường, trước giờ toàn là muội muội bày trò với con, nếu con không kịp thời rút lui, sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy.”
…
Ta thở dài một hơi thật sâu.
“Cha, con là Bội Chỉ…”
Vì ta và huynh trưởng thường xuyên hoán đổi thân phận, từ nhỏ chỉ khi cả hai cùng đứng trước mặt cha, ông mới phân biệt được ai là ai.
“Á? Con là Bội Chỉ?!” Phụ thân ta lần thứ ba chấn kinh thất sắc, lần này thì không thể thu lại biểu cảm.
“Con là Bội Chỉ?! Vậy người trong phủ Tam hoàng tử là ai?!”
“Là huynh trưởng của con.”
“Huynh trưởng của con? Huynh trưởng của con là ai?!”
Lời vừa dứt, mắt phụ thân ta trợn trắng, ngất lịm tại chỗ.
5.
Ngày Tạ Mân về nhà mẹ đẻ, phụ thân ta bỏ mặc Tam hoàng tử cao quý, nhốt cả hai chúng ta trong hậu viện, muốn đổi lại như cũ.
Ông chỉ vào chúng ta: “Ngươi quay về gả cho Tam hoàng tử của ngươi, hắn trở về cưới Bình Dương công chúa của hắn.
“Giờ mà vá lại chuồng cừu vẫn còn kịp!”
Ta hé miệng: “Cha, cưới.”
Ông giậm chân: “Vậy ngươi cưới Tam hoàng tử của ngươi, hắn gả cho Bình Dương công chúa của hắn!”
“… ”
Thôi vậy~
Phụ thân ta quay sang Tạ Mân: “Ngươi là nam nhi, lại đi làm dâu nhà người, lừa được nhất thời, chẳng lẽ lừa được cả đời sao?!
“Chuyện các ngươi làm, nếu vỡ lở ra ngoài, cả nhà họ Tạ sẽ vạn kiếp bất phục!”
Ta và Tạ Mân nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống.
“Xin cha trục xuất chúng con ra khỏi tông tộc!”
Phụ thân ta ôm ngực, mắt trợn trắng mấy lần, suýt chút nữa lại ngất xỉu.
Không quản được nữa, không quản được nữa!
Ông run rẩy chỉ tay vào ta: “Lúc trước, ta đúng là không nên dẫn ngươi tới Di Châu!
“Càng không nên để ngươi gặp Tào Hành Tri!”
Tim ta thắt lại, trước mắt bất chợt hiện lên cảnh tượng thây người ngổn ngang khắp nơi.
Tào Hành Tri…
Chuyến đi Di Châu năm đó, ta đã oán hận hắn suốt nhiều năm.
6.
Năm Kiến Khang thứ hai mươi mốt, thổ phỉ Di Châu cướp bóc hơn trăm phụ nữ và trẻ em ở nơi an trí.
Khi đó, tân nhậm quận thủ Di Châu chính là thám hoa mười tám tuổi mới đỗ khoa cử —— Tào Hành Tri.
Phụ nữ và trẻ em bị cướp bóc, vốn có cơ hội cứu vớt, nhưng Tào Hành Tri đã phạm phải một sai lầm lớn.
Khi tìm lại được những người đó, chỉ còn lại hơn trăm thi thể thê thảm không dám nhìn thẳng.
Ta cắn răng thật chặt, nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tự hỏi đi hỏi lại.
“Nếu trong đám quan viên hôm đó, có thêm một nữ tử, dù chỉ một người thôi! Liệu có thể…?”
“Nực cười!”