Ác Ma Thiên Sứ - Chương 6
42
“Chỗ này không có camera đâu nhé.”
Tôi nhỏ giọng nói.
Trương Minh khựng lại.
Tôi nhanh tay túm lấy tay hắn, thực hiện một cú vật qua vai chuẩn chỉnh.
“Á!!!”
Hắn trừng mắt nhìn tôi, mặt đầy kinh hãi:
“Mày…”
Tôi mỉm cười, lấy ra một cây gậy chích điện.
“Tôi là phụ nữ sống một mình, thủ sẵn gậy điện để tự vệ trước kẻ xâm nhập là điều bình thường, đúng không?”
Có lẽ hắn vẫn chưa cam tâm, cố gắng gượng dậy để đánh tôi.
Nhưng giây tiếp theo, tôi đã chích điện thẳng vào… vùng hiểm của hắn.
hắn im lặng hẳn.
Thực ra, khi chịu đau cực độ, con người không thể phát ra tiếng nào.
Nhưng dù gì cũng là một “người đàn ông khỏe mạnh”, phải không?
Hắn chịu đòn tốt hơn vợ mình nhiều. Một lúc sau, hắn từ từ lấy lại ý thức.
Tôi giả vờ hoảng loạn nói:
“Tôi không cố ý đâu! Chỉ là tôi hoảng quá, lỡ tay đâm gậy điện vào… vì anh muốn tấn công tôi!”
Hắn nhìn tôi đầy không tin.
Tôi lại nở nụ cười:
“Anh thấy tôi diễn tốt không? Lúc đó tôi sẽ khai như vậy đấy.”
Khoảnh khắc đó, trên mặt hắn hiện rõ sự tuyệt vọng:
“Con điên này…”
Hắn vừa chịu đau vừa gắng bò ra ngoài.
Tôi lấy từ tủ ra chiếc rìu cứu hộ, khi hắn bò đến cửa, tôi đạp lên chân hắn, rồi dùng rìu bổ nát chiếc tủ đầu giường bên cạnh – che lấp tiếng hét thảm thiết của hắn.
Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt và nước mũi hắn chảy ròng ròng, nằm co quắp dưới đất cầu xin:
“Đừng giết tôi! Xin cô đừng giết tôi…”
Tôi đặt rìu trước mặt hắn, mỉm cười nói:
“Anh hàng xóm à, tôi không giết người đâu. Nhưng tôi từng có tiền án vì tội phá hoại hệ thống máy tính.”
hắn nhìn chằm chằm cây rìu trước mặt tôi, không nói nên lời.
Tôi cười nói rằng tôi đã xóa hết những bức ảnh trong máy tính của hắn, đã hack vào cả dark web và camera nhà hắn, mỗi ngày đều xem hắn và vợ livestream.
Tôi nói tất cả những điều này là để hắn hiểu rằng, hắn đã là con mồi của tôi từ lâu.
Kết quả, tên ngu ngốc đó lại chỉ để ý đến một chi tiết:
Giọng run rẩy, hắn hỏi:
“Mày… đã phát tán hết ảnh của tao với vợ tao à?”
hắn có vẻ rất sợ bị phơi bày, nhưng chính hắn lại làm điều đó với người khác.
“Không đập một búa vào chân anh thì không được.”
Giữa tiếng gào thét của hắn, tôi đập gãy xương ống chân của hắn.
Đây là chỗ dễ gãy nhất, bị đánh trúng mà không cẩn thận thì rất thảm.
—
43
Khi được đưa đến bệnh viện, Trương Minh đã phế hẳn.
Là loại không thể chữa được.
Việc hắn đột nhập nhà tôi đã quá rõ ràng.
Nhưng trước đó, vụ phát tán virus từ IP của hắn đã gây rúng động lớn.
Thông thường, những kẻ biến thái dù bị hại cũng không dám báo cảnh sát.
Nhưng trong số những kẻ mua “tài liệu” của hắn, có vài người quan trọng, liên quan đến lượng lớn tài liệu công ty, thậm chí còn có một giáo viên tiểu học.
Việc này không thể che giấu được chỉ bằng cách im lặng.
Các đồng nghiệp bảo mật thông tin của chúng ta vẫn rất tuyệt, nhanh chóng lần ra IP và tìm đến hắn.
Dù hắn gào thét nói rằng tôi là người làm, cũng vô ích.
Suy cho cùng…
Tôi chỉ cài virus vào máy hắn, còn phát tán hay không là do hắn tự làm.
Và hắn còn nhận tiền nữa.
44
Tôi chơi đến giờ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trương Minh giờ đã bị tật nguyền suốt đời, đang phải đối mặt với nhiều cáo buộc như “phá hoại tài sản công”, “xâm phạm quyền riêng tư cá nhân”, “ý đồ cưỡng hiếp bất thành”, “lừa đảo”, “bạo hành gia đình”, “ngược đãi trẻ em” và cả “tấn công hệ thống máy tính”.
Diêu Ngọc bị gãy xương hông nghiêm trọng hơn dự đoán, tật nguyền cũng sẽ theo cô ta cả đời.
Hai người bọn họ nợ nần chồng chất, nhà cửa đã phải rao bán.
Về phần khách hàng trên dark web, tôi vẫn lưu giữ toàn bộ tài liệu của họ.
Hiện tại, tôi đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên chơi thế nào.
Thì anh trai tôi, Tiết Thương Tùng, đã tìm đến.
45
Lúc đó, tôi đang ngồi ăn ở quán của Giang Ninh, cậu bé cũng có mặt.
Cậu bé đang nói với tôi rằng cậu sắp trở về sống cùng ông bà nội.
Thật ra ông bà nội cậu rất thương yêu cậu, mỗi tháng đều gửi một khoản tiền phụ giúp cha cậu.
Nhưng Diêu Ngọc lại cố tình lợi dụng đứa bé để làm khó ông bà nội. Nghe đâu vì mối quan hệ không tốt với mẹ chồng, cô ta nhất quyết giữ cậu bé ở bên mình để hành hạ, cứ thấy bà khổ sở là cô ta lại vui vẻ.
Có những lúc, quyền ưu tiên nuôi con của cha mẹ lại khiến người ta bất lực như vậy.
Tôi hỏi cậu bé:
“Chuyển về quê học thấy sao?”
Cậu chưa kịp trả lời.
Anh trai tôi bất ngờ bước vào. Với vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc lạnh, anh nhanh chóng xác định được vị trí của tôi.
Tôi cũng nhìn thấy anh, khẽ nhíu mày.
Anh tôi là cảnh sát. Có lẽ anh đến để bắt tôi.
Anh bước đến chỗ tôi, kéo ghế ngồi xuống.
Giang Ninh ngay lập tức đỏ mặt, tim đập loạn xạ.
“Xin… xin hỏi anh cần…”
Tiết Thương Tùng nhàn nhạt đáp:
“Cho tôi một cốc nước, cảm ơn.”
Giang Ninh đỏ mặt chạy đi.
Cậu bé cũng nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tiết Thương Tùng hỏi tôi một câu:
“Sao lại dùng PL?”
Đây là virus đã khiến tôi bị lưu án trước đây.
Anh biết rõ tôi hoàn toàn có thể nâng cấp nó, hoặc tạo ra một cái mới. Nhưng tôi đã chọn dùng cái này.
Tôi mỉm cười:
“Anh trai giỏi như vậy, cho dù em có đổi cái khác thì cũng bị phát hiện thôi.”
Lông mày Tiết Thương Tùng cau lại:
“Tiết Huỳnh, nghiêm túc một chút!”
Tôi nghĩ bụng: Nghiêm túc cái gì chứ.
Thật ra tôi biết anh rất giận. Nhưng với tình huống này, cùng lắm tôi chỉ bị phạt tiền.
Dù gì thì người xâm nhập máy tính công cộng không phải là tôi.
Dĩ nhiên, tôi đã từng làm thế, chỉ là họ không phát hiện được, cũng không gây ra thiệt hại gì, nên không có căn cứ để khởi tố.
Tôi cố ý dùng PL, để họ tìm ra tôi nhưng lại không thể xử lý tôi. Làm họ tức chết mới được.
“Cứ tra đi, xem thử họ có thể buộc tôi vào tội gì.”
Tiết Thương Tùng hít sâu một hơi.
Tôi vẫn ngồi yên.
Giang Ninh mang cốc nước ra, đứng một bên ngây người nhìn.
Tiết Thương Tùng có vẻ mệt mỏi, nói:
“Anh đưa em về lấy lời khai, sau đó còn phải làm một buổi phỏng vấn, đại khái là hướng dẫn phụ nữ sống một mình cách đối phó với kẻ đột nhập…”
Nói đến đây, biểu cảm của anh cũng có chút méo mó.
Bởi vì anh biết rằng cách của tôi thì người khác không học nổi.
Anh nói:
“Anh hiểu, bảo em đồng cảm với người khác có lẽ hơi khó…”
Tôi có giấy chứng nhận của bác sĩ.
Bác sĩ bảo rằng tâm lý tôi có vấn đề, thiếu khả năng đồng cảm, dễ hình thành nhân cách chống đối xã hội.
Từ nhỏ đến lớn, họ luôn coi tôi như kẻ gian mà đề phòng. Tôi cúi đầu, khẽ đáp:
“Được thôi, em sẽ đi với anh.”
46
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, tôi đột nhiên nhớ ra, quay đầu nói với Giang Ninh, người vẫn đang đứng đó sững sờ:
“Em là quán quân võ thuật toàn quốc, quán quân cuộc thi lập trình toàn cầu, và là người đứng sau đèn thỏ nhỏ phát sáng.”
Tôi nghĩ mình cần bổ sung điều này với cô ấy.
Giang Ninh:
“!!!”
Tôi háo hức nhìn cô ấy.
Giang Ninh giơ tay đấm nhẹ tôi một cái:
“Không coi chị là bạn à! Bây giờ mới nói!”
Tôi mỉm cười:
“Giờ nói cũng vậy thôi.”
Tiết Thương Tùng nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi bảo:
“Đi thôi.”
Cậu bé bất ngờ gọi to:
“Chị!”
Tôi quay lại.
Cậu bé lấy hết can đảm nói:
“Vừa nãy chị hỏi em… em chưa trả lời! Em thấy về quê học rất tốt! Em rất vui!”
Cậu nói tiếp:
“Em muốn trở thành người giỏi như chị!”
Nghe câu này, tôi theo phản xạ nhìn sắc mặt của Tiết Thương Tùng.
Nhưng sắc mặt anh vẫn bình thản, còn nghiêng người che cửa giúp tôi.
47
Trên xe.
Tiết Thương Tùng quay đầu nhìn về phía Giang Ninh đang đứng trước cửa quán.
“Cô ấy là nạn nhân của dark web à?”
Tôi đáp:
“Ừ.”
“Vẫn chưa biết?”
“Biết làm gì? Ảnh và video em đã xóa, hệ thống camera em cũng phá hỏng rồi.”
“Vậy à…”
Tôi tò mò nhìn anh:
“Sao vậy?”
Anh nói:
“Anh chợt nhớ chuyện hồi nhỏ em không có bạn.”
Mặt tôi sa sầm.
“Còn muốn ở lại đây nữa không?” Anh cười.
“Chưa ở chán.”
Anh nói:
“Được, ông già để anh đi nói.”
Có chút cảm giác mọi chuyện đều chẳng cần phải nói ra.
Tôi quay đầu nhìn anh, khẽ nhíu mày.
Mọi người đều bảo tôi thiếu khả năng đồng cảm, và vì điều này, tôi đã chịu không ít thiệt thòi, buộc phải sớm tìm hiểu các quy tắc của lòng người.
Ví dụ như anh trai tôi.
Bề ngoài anh ấy giống như cây tùng cứng cỏi, chính trực.
Nhưng nội tâm lại vô cùng mềm yếu và cảm tính.
Ai mà biết trong đầu anh ấy lại đang tưởng tượng ra điều gì nữa đây.
Phiên ngoại:
1
Tôi tên là Tiết Huỳnh.
Từ nhỏ đã bị chẩn đoán là thiếu khả năng đồng cảm, rất có thể sẽ phát triển thành nhân cách phản xã hội.
Những đứa trẻ nhà khác càng thông minh, cha mẹ càng vui.
Còn tôi, càng thông minh thì lại càng gần với cụm từ “tội phạm trí tuệ cao”.
Tôi thực sự đã chịu không ít thiệt thòi vì điều này, cũng từng phạm sai lầm.
Bố và anh trai tôi thường xuyên lớn tiếng quát mắng tôi.
Thế là tôi chuyển sang nghiên cứu về bản chất con người.
Lần này, tôi đã tránh được hầu hết các “hố bẫy” và còn không bị mắng.
Anh trai tôi về nhà, trông có vẻ phấn khích, thì thầm với bố:
“Huỳnh Huỳnh cuối cùng cũng kết bạn rồi, là một cô gái làm bánh kem.”
Hai cha con vui mừng đến mức tối đó mua hẳn một chiếc bánh kem về ăn.
2
Vì chuyện ở khu dân cư nọ, tôi đã nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông.
Đủ loại báo đài, ai đến tôi cũng không từ chối.
Quá khứ của tôi cũng bị bới móc ra.
Chỉ sau một đêm, hầu như ai cũng biết tôi từng đốt nhà và bị bắt giam một năm vì vi phạm an ninh máy tính.
Hiệu ứng thật tuyệt vời.
Có người nói rằng, nếu bạn nhìn thấy một cô gái cao gầy, làn da trắng nõn dọn đến ở đối diện nhà mình, đừng vội nghĩ rằng cô ấy là một người dễ bị bắt nạt vì sống một mình.
Cô ấy có thể biết dùng rìu, cũng biết dùng gậy điện.
Cộng thêm việc những vết thương của Trương Minh bị “một số cư dân mạng vô danh” liên tục tung ra, hiệu quả lại càng tốt hơn…
Ông cụ không đồng tình với việc tôi kể khắp nơi rằng mình đã “lỡ tay” đốt nhà.
Anh trai tôi lại khuyên ông: “Huỳnh Huỳnh làm vậy cũng để răn đe bọn tội phạm mà.”
Ông hỏi tôi đó có phải sự thật không.
Tôi trả lời: “Nếu bố nghĩ thế thì con cũng chịu.”
Sau đó anh trai tôi lại kéo ông cụ sang một bên, thì thầm:
“Bố đừng trách nó, nó dễ xấu hổ lắm.”
Anh làm vậy khiến tôi không vui chút nào!
Tôi quyết định lần lượt tìm bọn cặn bã ấy để xử lý.
3
Sau sự việc, tôi dọn về khu dân cư cũ.
Khu phố trở lại yên bình.
Có người nói xấu sau lưng, cũng có người tỏ thiện chí với tôi.
Nói thật, tôi cũng chẳng bận tâm lắm.
Đồ ăn của Giang Ninh rất ngon, cô ấy còn có nhiều nhóm chat để hóng hớt, thế nên tôi rất thích ở đây.
Điều duy nhất khiến tôi bực bội là anh trai cứ lấy cớ đi lòng vòng gần chỗ tôi.
Tôi biết anh ấy đến để giám sát mình…
Vì anh ấy phát hiện ngoài việc chơi máy tính, tôi còn biết dùng rìu nữa, làm tôi không thể thoải mái tung hoành.
Nhưng Giang Ninh lại rất hoan nghênh anh trai tôi ghé qua, chỉ gọi một ly nước mà có thể ngồi cả buổi.
Hừ, đúng là mặt dày!