Ác Ma Thiên Sứ - Chương 3
18
Trương Minh có hẳn một thư mục, trong đó ảnh và video đều được niêm yết giá rõ ràng.
Tất cả đều là quay lén.
Mở thử vài tệp, nguồn video rất đa dạng: từ nhà ở, nơi công cộng đến khách sạn.
Sở dĩ tôi để ý đến Giang Ninh là vì trong đoạn chat của hắn đang rao bán video của cô ấy.
Thực tế, Giang Ninh đã 27 tuổi, nhưng vì ngoại hình trẻ con nên hắn nói dối đây là một nữ sinh 18 tuổi.
Hắn còn kèm theo mấy bức ảnh cô ấy làm bánh ngọt, dựng hẳn câu chuyện là cô ấy làm thêm ở nhà hàng Tây để vừa học vừa kiếm tiền.
Xây dựng xong nhân vật, hắn bắt đầu mặc cả giá với người mua.
19
Khi tôi hoàn hồn, Giang Ninh vẫn đang nhắn tin ríu rít.
Giang Ninh: “Mai em có muốn ăn bánh kếp chị làm không? Ngon lắm đó.”
Giang Ninh: “Chị pha thử loại đồ uống mới, em thử giúp chị nha?”
Giang Ninh: “Em ngủ rồi à? Vậy thôi, mai thấy tin nhắn thì qua ăn nhé, chị mời. Ngủ ngon.”
Giang Ninh: “Ảnh gấu trúc ngủ.”
Tôi mỉm cười, sau đó xâm nhập camera nhà cô ấy và phá hỏng hoàn toàn.
Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn không ngủ được, thế là hack thẳng vào trang dark web kia.
Buồn cười ở chỗ, cái web tồi tàn này tưởng là bảo mật tốt lắm, hóa ra vẫn dễ dàng bị xâm nhập.
Tuy nhiên, tải dữ liệu người dùng về cần chút thời gian.
Máy tính của tôi còn bị bố già giữ lại, giờ phải nâng cấp tạm chiếc máy cà tàng này.
Hack máy người khác hay trang web thì dễ, khó là làm sao để không bị lần ra dấu vết.
20
Hôm sau, tôi đến tiệm ăn của Giang Ninh, tiện hỏi thăm về mối quan hệ giữa cô ấy và nhà đối diện.
Giang Ninh kể khi mới chuyển đến, cô ấy còn tưởng đó là một cặp vợ chồng tốt bụng.
Trương Minh trông rất bình thường, còn chủ động giúp cô chuyển đồ, lắp tủ.
Lúc đó, vợ hắn, Diêu Ngọc, cũng có mặt, nhưng ở trong nhà vệ sinh rất lâu.
Tôi hỏi: “Hắn có hỏi chị có sống một mình không?”
“Có… còn hỏi về gia đình chị nữa, nghe nói nhà chị ở xa, hắn còn bảo sau này có việc gì thì cứ tìm họ giúp.”
Tôi nói: “Chuyện này sao lại kể với người khác?”
Cô ấy thở dài: “Đúng vậy, bây giờ chị mới nhận ra, họ rõ ràng có ý đồ.”
Tôi khá bất ngờ, tưởng cô ấy biết điều gì ghê gớm.
Hóa ra cô ấy chỉ nói: “Họ nghĩ chúng ta dễ bị bắt nạt thôi. Như ông bà trên tầng cũng bị họ gây sự mãi.”
Tôi biết nói gì đây?
Chỉ có thể nói cô ấy vẫn chưa hiểu hết sự hiểm ác của lòng người.
Nhưng nghĩ lại, người bình thường sẽ không suy nghĩ xa đến vậy.
Tôi quay lại chủ đề: “Mấy hôm nữa em bận làm việc lớn, nhớ để phần cơm cho em nhé.”
Cô ấy cười nói: “Được chứ!”
21
Dạo này tôi bận rộn điên cuồng, tăng ca cả ngày lẫn đêm để nâng cấp máy tính và tải về tài liệu thành viên trên một trang web đen.
Cơm đều do Giang Ninh mang đến cho tôi.
Nhà đối diện cũng chẳng chịu ngồi yên.
Họ bận lan truyền tin đồn nói tôi là streamer gợi cảm kiếm tiền dựa vào vẻ ngoài, thậm chí còn bịa đặt rằng tôi là gái mại dâm.
Rồi tin đồn lan rộng thành câu chuyện: tôi từng là bồ nhí được đại gia bao nuôi, bị vợ lớn đánh ghen đến tận nhà, nên mới chuyển đến đây sống.
Ban quản lý khu chung cư đến gõ cửa thăm dò, nhưng vì tôi đeo tai nghe chống ồn nên không nghe thấy họ gõ.
Thế là chủ nhà của tôi gọi điện đến.
Ông ấy hỏi thẳng:
“Cô định trả phòng không? Tôi có thể trả lại cả tiền cọc lẫn tiền thuê.”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Ông ấy mới kể chuyện nhà đối diện dựng chuyện, còn nói nhiều phụ huynh trong khu rất lo lắng, sợ ảnh hưởng đến con cái.
Giọng ông ấy đầy lo lắng, khuyên tôi cố gắng đừng nghĩ quẩn.
Nghe một lúc, tôi mới phản ứng lại:
“Ý ông là sợ tôi tự tử ở nhà ông?”
Ông ấy thở dài:
“Tôi cũng hiểu mấy tin đồn kiểu này sức sát thương lớn thế nào.”
Tôi bật cười:
“Ông yên tâm, tôi làm nghề tự do, quan hệ xã hội đơn giản, không đến mức đó đâu.”
Ông ấy vội vã đáp:
“Được, được, được. Nếu cô chịu được, tôi sẽ giúp cô xử lý với ban quản lý và bên dịch vụ.”
22
Máy tính đã nâng cấp xong.
Giờ là lúc bắt đầu săn mồi.
Tôi bước ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, thì nhìn thấy gã Trương Minh nhà đối diện.
Lần trước tôi không để ý kỹ, lần này nhìn kỹ thì thấy hắn còn xấu hơn cả ảnh thẻ…
Phải nói thế nào nhỉ? Toát ra cái vẻ nhờn nhợt, dơ bẩn, cùng ánh mắt gian xảo trời sinh.
Hắn chỉ tay vào tôi, buông một câu chửi thề.
Tôi: “?”
Hắn nói:
“Cút khỏi khu này đi.”
Tôi mỉm cười, giơ ngón giữa về phía hắn.
Hắn tức giận, tiến lại gần tôi, như muốn dùng lợi thế giới tính để đe dọa.
Tôi đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Hắn bỗng chột dạ, không dám đến gần, đứng xa bắt đầu nổ tung trời:
“Loại như cô tôi gặp nhiều rồi! Một đứa con gái thuê nhà mà không biết giữ mình. Tôi có cả trăm cách để hủy hoại cô.”
Tôi tò mò:
“Ô, mồm mép thế à? Đứng xa thế làm gì? Lại đây, lại đây nào.”
Tôi háo hức, định cho hắn một trận ra trò mở màn cho vui.
Chắc là biểu cảm trên mặt tôi không kiềm chế được…
Hắn lùi lại mấy bước, hét lên:
“Cô cứ đợi đấy!”
Rồi quay người bỏ chạy.
Haiz, thật thất vọng.
Thôi kệ, đợi thêm chút nữa, phải kiên nhẫn chứ.
23
Tối hôm đó, tôi tháo tai nghe chống ồn ra, vừa online trò chuyện với Giang Ninh.
Giang Ninh nói hôm nay nhìn thấy Trương Ái Minh, cậu nhóc đầu to nhà đối diện, bị bạn bè bắt nạt.
Giang Ninh:
“Đầu tóc nó bị cạo mất một nửa, nhìn tội lắm.”
Tôi nghĩ, những đứa trẻ như vậy chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Học lớp 4, mà nhỏ xíu như học sinh lớp 1, đầu to, nhìn vừa kỳ quặc vừa lạ lùng, lại còn hay moi rác nữa.
Giang Ninh:
“Chị cạo nốt chỗ tóc còn lại cho nó luôn. Không biết về nhà có bị đánh không nữa.”
Ngay lúc đó, tiếng cãi nhau từ nhà đối diện vang lên.
Giang Ninh:
“‘Khóc lớn’, ‘khóc lớn’.”
Tôi:
“Không sao đâu, không phải đánh trẻ đâu, chỉ là thói quen hằng ngày của họ thôi.”
Giang Ninh:
“Thật chứ?”
Đương nhiên là thật. Tôi còn đang quan sát họ đây.
Hai vợ chồng nhà đó tình cảm lắm, Trương Minh lắp cả camera trong nhà để có thể xem “vợ yêu” mọi lúc ngay cả khi đi làm.
Thật tiện lợi cho tôi.
Thật ra tôi không có sở thích rình trộm, cũng không định đem hình ảnh riêng tư của họ đi livestream.
Vừa phạm pháp vừa dễ bị bắt.
Chẳng qua, tôi muốn xem họ có phát hiện ra người hàng xóm mới này có gì không ổn không thôi.
24
Trương Minh cuối cùng cũng phát hiện công việc “kiếm thêm” của hắn gặp vấn đề, website đã bị hack.
Nhưng hắn không nghĩ nhiều, bởi chuyện các trang web đen gặp sự cố cũng không lạ.
Thế nhưng, những thư mục trong máy tính của hắn lại biến mất.
Hắn nghi ngờ vợ hắn, Diêu Ngọc, đã xóa đi, thế là hai vợ chồng cãi nhau.
Diêu Ngọc:
“Dù là tôi xóa thì sao? Tôi đã bán hết rồi! Tại sao anh còn giữ bản sao? Để ngắm nhìn à?!”
Thật lòng mà nói, tôi thất vọng quá. Cái logic này… Làm kẻ xấu mà chẳng có tí cảnh giác nào.
Trương Minh tát cô ta một cái:
“Cô chỉ biết ghen tuông! Cả ngày nằm ì ra đó, có biết kiếm tiền cực khổ thế nào không?!”
Diêu Ngọc hét lên:
“Tôi ở nhà nhưng tôi không làm gì à? Nếu không có tôi, anh kiếm được số tiền đó chắc?!”
Thế là hai vợ chồng lao vào đánh nhau.
Tiếng la hét, khóc lóc, đồ đạc vỡ nát.
Thực ra mấy ngày trước họ cũng cãi nhau, nhưng không kịch liệt đến mức này.
Tối nay, màn kịch này làm nhóm chat chung cư toàn dấu hỏi.
Đánh qua đánh lại, Diêu Ngọc không chống đỡ được nữa, liền ôm chặt hắn khóc.
“Minh ơi, Minh à, anh đừng như thế được không?! Em sợ lắm! Chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách, nhất định mà…”
Mấy câu sau cô ta nói nhỏ hơn.
Tôi ngẫm nghĩ một chút.
Cô ta lại nói:
“Cái cô hàng xóm đối diện, chẳng phải là streamer gợi cảm à? Trông quyến rũ thế kia, để em qua nhà cô ta ‘làm việc’ thử xem…”
Tôi:
“…”
À đúng rồi! Tôi là streamer mà!
25
Vui quá, tôi lại lên sóng livestream.
Vừa mở stream, nhà đối diện đã bắt đầu “hành sự”.
Tôi không thèm nhìn camera, tắt luôn.
Như thường lệ, tôi đặt một con thỏ phát sáng che trước ống kính, để mọi người chỉ nghe tiếng.
Đang nghĩ xem có nên mua thêm lượt xem không… thì phát hiện khán giả ùn ùn kéo vào phòng livestream.
“Trời ơi! Cuối cùng chị cũng lên rồi!”
“Không phải nói mai gặp à? Mấy cái mai rồi?!”
“Mau nói cho tôi biết chị đang phát cái gì! Tôi sắp chết vì tò mò!”
“Người mới không hiểu gì hết, hỏi chút, âm thanh nền này là sao vậy…”
Tôi vẫn bận công việc của mình, xong xuôi mới đeo tai nghe chống ồn rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tắt livestream, phát hiện số người không giảm mà còn đông hơn…
Tôi nói:
“Tắt stream rồi nhé, tạm biệt. Hẹn gặp khi nào có duyên.”
Tôi không dám hứa “mai gặp” nữa.
Vậy mà phòng stream vẫn ngập trong tiếng mắng chửi.
Chậc, thật khó chiều.