Ác Ma Thiên Sứ - Chương 1
01
Tôi thuê căn nhà này với giá rẻ hơn một nửa so với thị trường.
Lý do là vì hàng xóm đối diện là một cặp vợ chồng “khùng”.
Chủ nhà bảo thẳng:
“Phải nói trước nha, bên đối diện hơi phiền, thường xuyên làm ồn.”
Ông ấy cau có ra mặt.
Bị ép giảm giá thuê 50%, ai mà không bực cơ chứ?
Tôi đáp lại:
“Không sao đâu, tôi chịu được,” rồi nhanh chóng ký hợp đồng.
Thật ra tôi thích náo nhiệt. Ở nhà cũ vì quá chán, tôi lỡ tay làm cháy cả nhà, khiến bố tôi tức điên. Ông dúi cho tôi một khoản tiền lớn rồi đuổi tôi ra ngoài.
Ông bảo tôi không biết khổ là gì, nên tôi quyết định ra ngoài tự trải nghiệm chút “khổ đời”.
Ngày đầu tiên dọn vào, tôi đã nghe tiếng “rên rỉ” đầy cao trào từ nhà đối diện.
Giọng nam giọng nữ hòa vào nhau, đúng chuẩn một đôi.
Tôi nghĩ, “Chỉ có vậy thôi sao?”
Họ “rên rỉ” hơn cả tiếng, rồi bắt đầu cãi nhau. Sau đó là đập đồ, hét lớn.
Đập phá xong lại tiếp tục “rên rỉ”.
Cứ thế mà lặp đi lặp lại suốt cả đêm.
Hiểu rồi, đúng là có vấn đề thật.
02
Sáng hôm sau, tôi ra ngoài thì đúng lúc cửa nhà đối diện cũng mở.
Tôi đang định xem cặp vợ chồng “thần kinh” này trông ra sao…
Nhưng bước ra lại là một đứa trẻ.
Tự mình mang chiếc cặp sách tiểu học, gầy gò, đầu thì khá to.
Tôi hơi bất ngờ vì nhà đối diện có con nít.
Nhưng cảm giác bất ngờ chỉ thoáng qua.
Thế giới này loại người nào mà chẳng có.
Có những người làm gì biết coi trọng con cái. Với họ, cảm xúc của mình mới là trên hết.
Vui thì phát điên, hứng thì hành sự, chịu đựng là thứ xa xỉ.
Tôi đã quá quen với những kiểu người như vậy rồi, lòng chẳng gợn sóng.
Đứa bé vào thang máy cùng tôi, cứ nhìn chằm chằm vào túi bánh bao tôi cầm, nuốt nước bọt liên tục.
Mấy chuyện này thì có thể làm ngơ, nhưng cái bụng nó kêu òng ọc như sấm thì làm sao phớt lờ được?
Tôi nghĩ, cặp vợ chồng này đêm qua náo loạn như vậy, chắc chắn không dậy sớm để làm đồ ăn cho con.
Thế là tôi hỏi:
“Nhóc, đói không?”
Nào ngờ nó như nghe phải chuyện kinh khủng, ngay lập tức lui vào góc thang máy.
“Không, không, em không đói!”
Nhưng bụng nó thì vẫn kêu liên hồi.
Tôi tiện tay dúi bánh bao vào tay nó, rồi bước đi thật nhanh.
03
Chuyện đó tôi cũng chẳng để tâm mấy.
Chuyển đến nhà mới, tôi mua một con robot nấu ăn, cứ tưởng sẽ được thảnh thơi, ai ngờ bị lừa đau.
Robot đó hết sai tôi thái cái này lại bảo tôi cắt cái kia.
Đã thế còn rửa nồi không sạch.
Cảm giác như mua về một ông cụ khó tính về để dạy bảo mình vậy.
Mày mò cả buổi, tôi chán chẳng buồn động nữa.
Nghĩ đến tiệm bánh ngọt dưới nhà, tôi tính xuống mua ít bánh về ăn thử.
Nhưng vừa bước ra, đúng lúc cửa nhà đối diện lại mở.
Lần này bước ra là một người phụ nữ.
Trông khoảng 27, 28 tuổi, cũng khá ưa nhìn, nhưng mắt thâm quầng, cả người toát lên vẻ sa đọa.
Cô ta lườm tôi một cái sắc như dao.
Tôi nghĩ, chắc cô ta đã nghe phong phanh về mối quan hệ tệ hại của mình với hàng xóm từ lâu, cũng biết tôi tối qua bị họ làm phiền nên muốn dằn mặt tôi ngay từ đầu.
Tôi nở một nụ cười nhẹ:
“Nhìn gì mà nhìn? Nhìn mẹ cô à?”
Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô ta, tôi chỉ muốn bật cười to.
04
Tối hôm đó, nhà đối diện lại bắt đầu gây náo loạn.
Lần này, họ chơi lớn hơn một chút: mở toang cửa, lôi đứa bé ra hành lang để đánh.
“Tao cho mày làm ăn mày này! Tao cho mày đi xin ăn này! Tao đánh chết cái đồ vô dụng này!”
Đứa bé khóc thét, nghe mà nhói lòng.
Tôi hơi giật mình, chủ yếu là thắc mắc, chẳng lẽ hai cái bánh bao tôi cho hồi sáng đã bị phát hiện rồi?
Nghe kỹ một chút, thì hóa ra họ đang chửi chị gái tầng trên của tôi.
Chính là chị chủ nhà hàng Tây, người mà tôi tình cờ gặp sáng nay. Chị ấy còn khá dễ thương.
Tên đàn ông chửi bới tục tĩu:
“Ngần ấy tuổi rồi, muốn có con không tự đẻ được hay sao? Ngày nào cũng cho con nhà người khác ăn là ý gì?”
“Ngày nào cũng dẫn đàn ông về nhà, ai biết mày có bệnh hay không?!”
Vừa nói, hắn vừa đánh đứa trẻ:
“Tao dặn mày rồi, không được ăn đồ người khác! Lỡ dính bệnh, tao đem mày quăng cho chó ăn!”
Đứa bé vừa khóc vừa van xin:
“Con không dám nữa, không dám nữa.”
Tôi mở toang cửa:
“Ê, tôi đang livestream đấy. Các người muốn nổi tiếng hay sao?”
Tên đàn ông khựng lại:
“…”
“Tôi bật mic, mọi người nghe hết màn kịch của các người rồi. Fan còn hỏi tôi có phải nhà này ma ám không đấy. Hay là vào đây nói chuyện luôn với fan tôi đi?”
Tên đàn ông chửi ầm lên:
“M* nó, tắt livestream ngay!”
Nói xong hắn lao về phía nhà tôi.
Tôi cảnh giác lùi lại một bước.
Không ngờ đứa bé chạy tới, ôm chặt lấy chân cha nó:
“Bố ơi, con sai rồi! Con không dám nhặt rác ăn nữa, con xin bố đừng cãi nhau với người ta nữa.”
Người đàn bà liếc nhìn khóa cửa nhà tôi, chắc biết là có camera, liền kéo chồng lại:
“Thôi bỏ đi.”
Tên đàn ông còn không chịu, quay lại tát đứa bé một cái:
“Tại mày đấy, vô dụng! Ngày nào cũng nhặt rác ăn! Làm tao mất mặt!”
Nói rồi quay sang tát vợ một cái, rồi mới vừa mắng chửi vừa dẫn cả lớn lẫn nhỏ vào nhà.
Tôi thầm nghĩ, đứa trẻ này đã cứu bố mẹ nó rồi.
Nếu nửa đêm mà dám xông vào nhà tôi, chắc chắn tôi cho hắn tàn phế mà không cần chịu trách nhiệm.
05
Chị gái tầng trên nghe thấy ồn ào liền chạy xuống.
Chạy nhanh đến mức rơi mất một chiếc dép, tay còn cầm vợt cầu lông.
Tôi bật cười:
“Chị đùa à?”
Cái vợt ấy đánh người được mấy cái là gãy rồi.
Chị ấy giơ vợt, vẻ mặt nghiêm trọng bước xuống, nhìn qua cửa nhà đối diện một cái rồi mới quay sang tôi:
“Em không sao chứ?”
Tôi dù sao cũng đang rảnh:
“Vào nhà ngồi chơi không?”
06
Chị ấy tên là Giang Ninh, là chủ căn hộ này, đã sống ở đây được ba năm.
Chị ấy vừa nhăn nhó vừa bảo tôi:
“Em nên chuyển đi sớm đi, đừng tiếc tiền cọc hay tiền nhà làm gì. Chị thì xui rồi, nhà và quán đều ở đây.”
Tôi hỏi chuyện về đôi vợ chồng thần kinh nhà đối diện.
Đang nói thì bên đó lại “hú hét” to lên.
Chị ấy phun hết cả ngụm nước vừa uống, sau đó gãi đầu xấu hổ.
Tôi sững sờ:
“Chưa đến mười phút mà?”
Chẳng phải vừa tát vợ xong sao…
Chắc con họ vẫn còn thức nhỉ?!
Chị Giang thở dài:
“Hết cách rồi, yêu đương mù quáng mà.”
Tôi còn sốc hơn:
“Cái ‘bệnh’ yêu đương mù quáng giờ nặng tới mức này sao?”
07
Chị Giang kể, nhà đối diện đã như vậy từ ba năm trước rồi.
Ngày nào cũng cãi nhau, khóc lóc, chửi bới.
Cãi xong thì lại “hú hét”.
Khi chị mới chuyển đến, còn trẻ nên bốc đồng, từng sang tranh luận với họ. Hồi đó cũng có vài hàng xóm khác đi cùng.
Kết quả, người vợ chỉ tay vào chị chửi:
“Cô không có đàn ông nên không hiểu được người khác à? Không vừa mắt thì tự tìm đàn ông mà sống cho vui vào!”
“Tôi thấy cô là ghen tị với tình yêu của chúng tôi thì có!”
Giờ đây, chị Giang vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ, vẻ mặt như bị sét đánh trúng.
“Còn đứa con của họ, ba năm trước mới học lớp một, đã phải tự đi học một mình.”
Tôi ngạc nhiên:
“Giờ lên lớp ba rồi à?”
Chị Giang sửa lại:
“Giờ lớp bốn rồi. Nhưng nhìn nó vừa gầy vừa bé, chỉ thấy mỗi cái đầu to.”
“Còn người mẹ thì sao, có làm gì không?”
“Bà ta không đi làm, ngày nào cũng chỉ cãi nhau với chồng. Cãi xong thì nằm vật ra, lười đến mức không uống nổi một ngụm nước. Em còn mong bà ta dậy nấu cơm cho con chắc?”
Nằm cả ngày cũng chưa xong, tối đến lại tiếp tục ‘đánh trận’ với chồng.
Tôi bật cười:
“Mở mang tầm mắt thật.”
Chị Giang nói chưa hết đâu.
Hồi đầu, hàng xóm thương tình, người này cho một bữa, người kia cho một bữa, cũng tạm gọi là xoay xở được.
Nhưng người vợ kia, chắc cảm thấy hàng xóm nói xấu sau lưng mình, không vui, liền nhắm vào một bác gái trên lầu, nơi đứa trẻ hay sang ăn cơm.
Bà ta cố tình đánh đứa trẻ tàn nhẫn ngay trước mặt bác ấy.
Xong việc, bà ta còn quay video, gửi lên nhóm chung:
“Xin lỗi mọi người, không dạy được con, làm phiền mọi người rồi.”
Chị Giang nói:
“Không phải ghê tởm người ta à? Bác gái kia cũng không chịu được, liền cãi nhau với bà ta. Kết quả là bị chặn cửa, mắng suốt hơn một tiếng đồng hồ.”
Nói đến đây, tôi nhớ lại cảnh tối nay, nhà đối diện đúng là người chồng đánh con, người vợ quay video.
Chị Giang kể, ngay cả cảnh sát đến cũng không ăn thua.
Ông chồng của bác gái kia tức đến mức suýt lên cơn đau tim.
Chị còn nhắc nhở:
“Em thấy đứa bé tội nghiệp thì tội nghiệp, nhưng tuyệt đối đừng cho nó ăn.”
Nhưng chị vừa nói xong…
“Hôm nay chị cũng vừa cho nó ăn mà.”
Chị Giang bối rối:
“Thì… chị nhắc em để em đừng đi vào vết xe đổ của chị.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bảo:
“Hay là chị kéo em vào nhóm cư dân đi.”
Chị Giang nói nhóm đó toàn cảnh chướng mắt, tôi vào làm gì.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết, cuối cùng chị cũng kéo tôi vào.
08
Tối đó, nhà đối diện lại “hú hét” không ngừng.
Thực ra, tôi không có thói quen livestream, nhưng vì bị làm ồn không ngủ được, nên bật livestream cho vui.
Ban đầu chẳng có ai xem, tôi liền tìm hiểu cách mua view.
Mua “+” chưa đủ, tôi mua luôn gói “lượng lớn”, hễ có cái gì là tôi mua hết.
Dần dần, một đám cú đêm kéo vào livestream của tôi.
“Cái gì đây?”
“Sao chủ kênh không nói gì?”
“Tiếng nền nghe quen quen… có phải cái tôi đang nghĩ không?”
“Chủ kênh? Chủ kênh còn đó không?”
Tôi mải mê nghiên cứu cách mua view, không để ý đến họ.
Kết quả, họ tự đoán già đoán non với nhau.
Người thì bảo đây là livestream ru ngủ, người thì đoán tôi đang phát trực tiếp cảnh chồng và bồ cãi nhau.
Cuối cùng có người tặng tôi hẳn một quả tên lửa:
“Chủ kênh! Rốt cuộc bạn đang làm gì, nói ngay đi?!”
Tôi nghĩ bụng, mấy người có vấn đề à? Tôi đâu thiếu tiền.
Tôi để livestream chạy rồi đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau, mở ra xem, thấy họ đã tự bịa ra đủ loại kịch bản…
Tôi sửng sốt, đúng là thiên hạ lắm chuyện.
Suy nghĩ một chút, tôi dùng bộ biến giọng, nói một câu với camera:
“Livestream kết thúc, hẹn gặp lại mọi người vào giờ này ngày mai, tạm biệt.”
Rồi tắt livestream giữa cơn mưa chửi bới của họ.