A Oản - Chương 6
Ngẩng đầu lên, ta thấy hắn đang mở mắt, nhìn chằm chằm vào ta, không hề chớp mắt.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Oản Oản, tại sao…”
“Tại sao ta quay lại sao? Vì ta vốn chưa từng định rời đi.”
“Vậy vừa rồi là…”
“Ta chợt nhớ ra một vài loại thảo dược có thể giúp ích, nên vội đi hái. Dùng đắp lên vết thương có thể cầm cự được đến khi tuyết ngừng rơi.”
Ánh mắt Nhai Tây lập tức sáng rực, như ngọn lửa bùng lên giữa đêm đông.
Ta không để ý đến những cảm xúc thất thường ấy của hắn.
Xé một đoạn tay áo, ta bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.
Sau khi băng xong, hắn nắm chặt tay ta.
“Nàng có lạnh không?”
“Có chút.”
Vì hái thảo dược, tay ta đã lún sâu vào tuyết, giờ đây đỏ ửng vì lạnh.
“Nàng thật sự không rời đi nữa?”
“Nhai Tây, gia đình ta đều đã mất cả rồi. Ngươi bảo ta đi, ta biết đi đâu đây?”
“Vậy đi theo ta, ta tuyệt đối không để nàng thiệt thòi!”
“Được, nói lời phải giữ lời.”
Ta mỉm cười với hắn.
“Nhưng ta có một câu hỏi. Tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?
Ta cùng lắm chỉ là một tù nhân, còn chẳng được xem là con tin.”
“Oản Oản, chúng ta đã từng gặp nhau.”
“Khi nào?”
“Chính là khoảng thời gian này năm ngoái, trên đường nàng đi tìm Chu Chỉ.”
Ký ức bất ngờ trào dâng.
Năm ngoái vào ngày này, ta lẫn trong đám dân chạy nạn, một mạch đi về phía Tây.
Khi gần đến Tây Vực, lương thực đã gần cạn.
Đám người chạy nạn bắt đầu tương tàn, kẻ chết trở thành lương thực mới.
Ta không thể chịu đựng nổi cảnh tượng ấy, ôm khư khư miếng bánh màn thầu cuối cùng, trốn ra rìa đám người.
Ta vừa cắn từng miếng nhỏ để tiết kiệm, thì chợt cảm nhận được một ánh mắt dõi theo mình.
Một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng hơn người thường, đang nhìn chằm chằm vào ta.
Chết rồi, hắn phát hiện ra bánh màn thầu của ta.
Nhưng hắn không nói gì, cũng không hét lên rằng: “Đến đây, người này còn giữ bánh màn thầu.”
Nếu hắn làm vậy, ta sẽ bị đám người đó xé xác ngay lập tức.
Nhìn nhau một lúc, ta cẩn thận hỏi:
“Ngươi đói sao?”
“Đói chứ, ta sắp chết đói rồi. Ngươi định chia bánh màn thầu cho ta sao?”
Giọng hắn nghe có vẻ nhàn nhã, khác hẳn đám dân chạy nạn khác.
Ta không nói thêm, lập tức bẻ nửa chiếc màn thầu đưa cho hắn.
Hắn hơi ngạc nhiên:
“Ngươi thật sự cho ta sao?”
“Ừ, nếu ngươi chết đói, thì cũng chỉ trở thành lương thực của người khác mà thôi.”
“Nhưng ngươi có biết ta là ai không? Ngươi không sợ rằng ta ăn no rồi sẽ phản lại ngươi, cắn chết ngươi sao?”
“Ồ.” Ta thờ ơ gật đầu.
“Đến lúc đó, cho ta một cái chết nhanh gọn. Đợi đến khi ta chết hẳn… rồi hãy ăn, ta sợ đau.”
Hắn trầm mặc một lúc lâu.
“Ngươi định đi đâu?”
“Ta đi tìm vị hôn phu của ta.”
Hắn không nói gì thêm, chỉ im lặng ăn nửa chiếc màn thầu. Ngày hôm sau, hắn lại đến.
Ta lấy nửa chiếc màn thầu còn lại, bẻ đôi, đưa một phần cho hắn.
Đến ngày thứ ba, bánh màn thầu chỉ còn một mẩu nhỏ, ta cạo ra một ít cho hắn.
Nhưng lần này, hắn không nhận.
Hắn nói: “Nếu ngươi tiếp tục chia cho ta, ngày mai ngươi sẽ chết.”
“Vậy nhớ đến ăn ta,” ta thản nhiên nói, “đừng lãng phí cơ thể của ta.”
“Ngươi gầy trơ xương, chắc chắn không ngon lành gì.”
“Xin lỗi nhé.”
Hắn ngẩn người, rõ ràng không ngờ ta đã hoàn toàn không còn ý muốn sống.
Hắn bỗng cúi người, nhét vào túi áo của ta một chiếc bánh nóng hổi, bên trong thậm chí còn có nhân thịt.
“Thế gian hiểm ác, hãy sống thật tốt.”
Nói xong câu ấy, ta không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Khi đó, hắn trà trộn trong đám dân chạy nạn, đầu tóc bù xù, khuôn mặt lấm lem, đến mức ta không thể nhận ra diện mạo của hắn.
Dù có nhận ra, trong hoàn cảnh nghèo đói và lạnh giá ấy, ta cũng chẳng còn tâm trí để ghi nhớ.
Hóa ra, người đó chính là Nhai Tây.
Nhai Tây nói rằng, nếu khi đó ta không nhắc đến vị hôn phu, hắn đã muốn dẫn ta rời khỏi nơi ấy.
Sinh mạng của những người khác không liên quan đến hắn, nhưng hắn lại muốn cứu ta.
Đáng tiếc là, ta thẳng thắn nói rằng mình muốn tìm vị hôn phu, nên hắn không tiện can thiệp.
Ta không khỏi thắc mắc: “Ngươi trà trộn vào đám dân chạy nạn để làm gì?”
“Ta và thuộc hạ bị lạc nhau, nên tiện thể trà trộn vào đó để thăm dò tình hình.”
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên:
“Thông tin thì chẳng thu thập được gì, nhưng lại gặp được nàng.”
26.
Loại thảo dược ta hái được quả nhiên rất hiệu quả.
Máu của Nhai Tây nhanh chóng ngừng chảy.
Sau khi ăn thêm một ít thảo dược có thể sử dụng được, tinh thần hắn cũng phục hồi đáng kể.
Không thể không thừa nhận, sức sống của hắn thật sự rất mãnh liệt.
Thân thể vừa khá lên một chút, Nhai Tây đã bắt đầu trêu chọc ta:
“Oản Oản, đến ngày thành thân, nàng muốn làm theo phong tục Tây Vực hay Trung Nguyên?”
“Đều được.”
“Vậy thì làm hai lễ. Sau này nếu nàng không muốn ở Tây Vực nữa, ta sẽ theo nàng về Giang Nam.”
“Thành thân là chuyện lớn, ta phải báo với cha mẹ.”
“Được, ta sẽ cùng nàng. Bọn họ sẽ chấp nhận ta chứ?”
“Không chắc đâu. Cha mẹ ta hình như không thích người Tây Vực.” Ta cố tình trêu Nhai Tây, “Nếu họ không đồng ý, có lẽ họ sẽ ám ngươi trong mộng mỗi đêm.”
“Vậy ta sẽ cầu xin họ trong mơ.”
Nhai Tây cọ đầu vào ta, giống như một chú chó sói to lớn.
“Oản Oản, nàng cũng nói giúp ta vài lời hay được không?”
“Biết rồi, nhưng… ngươi có thể đặt ta xuống trước được không?”
Nhai Tây bế ta ngồi trên đùi hắn, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt hắn, đốt lên những khát khao nguyên thủy nhất.
“Có được không?” Nhai Tây nhìn ta đầy mong chờ, hỏi:
“Oản Oản, bây giờ được không?”
Hắn vừa mới bị thương, máu vừa cầm lại.
Nhưng dường như còn mạnh mẽ hơn thường ngày.
Thể lực này, thật sự quá kinh khủng!
27.
Khi trời gần sáng, ta nghe thấy tiếng tru quen thuộc của loài sói.
Là bầy sói tuyết của Nhai Tây, chúng lần theo mùi hương mà tìm đến chúng ta!
Xuống núi, dưỡng thương nửa tháng, Nhai Tây đã nhanh nhẹn, hoạt bát trở lại.
Hắn theo ta về Giang Nam, làm lễ tế cha mẹ.
Theo lời hắn, chúng ta đã tổ chức hai lễ cưới.
Trước mặt cánh đồng tuyết và thần linh, Nhai Tây thề rằng, trong cuộc đời này, ở Tây Vực, chỉ có một vầng trăng sáng mang tên Tô Oản Oản.
Mùa xuân năm sau, bệ hạ băng hà.
Triều chính vốn đã yếu ớt, nay càng đứng trước bờ vực sụp đổ.
Nhai Tây nhân loạn thế, ra tay can thiệp, chọn một vị tiểu thân vương nhân hậu thông tuệ lên làm vua, tự mình phò tá.
Hắn vừa là Chủ thượng của Tây Vực, vừa là nghĩa phụ của tân đế.
Dưới sự cai trị chung của tân đế và Nhai Tây, nạn đói được dẹp yên, dân chạy nạn cũng được an cư.
Tây Vực và Trung Nguyên ngày càng giao thương chặt chẽ, buôn bán tấp nập, thịnh vượng vô cùng.
Mọi thứ, đều đang hướng tới hòa bình.
Tháng năm lại đến.
Nhai Tây theo ta về Giang Nam, làm lễ tế bái cha mẹ.
Thân hình cao lớn của hắn cố rúc vào vai ta, vẻ mặt đầy vẻ đáng thương:
“Oản Oản, sau khi đứa trẻ chào đời, nàng sẽ không còn yêu ta nữa, đúng không?”
“Không đâu.”
“Thật chứ? Nàng thề đi.”
Chủ thượng Tây Vực nhìn ta bằng ánh mắt đầy ấm ức.
Ta không nhịn được, bật cười.
Một đóa hoa hạnh rơi xuống, đậu trên vai hắn.
Ngươi xem, chỉ cần không có chiến tranh, chỉ cần dân chúng được bình an.
Thì gió Giang Nam, cuối cùng cũng có thể thổi đến Tây Vực.
-HẾT-