A Oản - Chương 5
21.
Chu Chỉ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt qua gò má ta:
“Nàng nói không sai, bọn quyền quý chỉ coi chúng ta là lũ sâu kiến. Công chúa chán ghét ta, chỉ cần một câu, đã khiến ta mất đi tất cả.
Nhưng ta đã trung thành biết bao, vì an nguy của nàng ta, vì tiền đồ của ta, ta đã suýt đánh mất nàng…”
“Giờ nàng ta không còn là công chúa nữa.” Ta nhắc hắn.
“Đúng, nàng ta cũng đã trở thành một con sâu kiến.
Vậy nên, nàng ta chắc chắn sẽ bị một con sâu kiến như ta cắn chết.”
“…Chu Chỉ, ngươi đã làm gì?”
“Ta giết nàng rồi.”
Trên gương mặt tuấn tú của hắn, nở một nụ cười tàn nhẫn.
Một luồng lạnh lẽo tràn qua tim ta.
Chu Chỉ thật sự đã phát điên.
Hắn ôm hận Thanh Đàn, vì vậy sau khi nàng bị phế truất, hắn tự tay kết liễu nàng.
Hắn từng là một tướng quân, rất giỏi giết người.
Hắn có vô số cách khiến Thanh Đàn chết trong đau đớn tột cùng.
Chu Chỉ bất chợt ôm chặt ta vào lòng.
“Oản Oản, ta chỉ còn lại nàng. Nàng sẽ không rời xa ta, đúng không?”
Ta ra sức lắc đầu: “Ta không hề muốn đi cùng ngươi một chút nào!”
“Tại sao?” Chu Chỉ nhìn ta, ánh mắt đầy hoang mang.
“Chúng ta có hôn ước, nàng nhất định phải theo ta.”
“Chu Chỉ, kết cục ngày hôm nay của ngươi, đều là ngươi tự chuốc lấy.
Ta từng ngưỡng mộ ngươi, từng xem ngươi là một nam tử hán đội trời đạp đất.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ngươi thậm chí không bằng một ngón tay của Nhai Tây.”
“Nàng bị hắn mê hoặc rồi nên mới nói như vậy. Không đúng, hắn đã động vào nàng sao?”
Chu Chỉ sững người, ánh mắt ngày càng cuồng loạn.
“Nàng thật sự để hắn động vào nàng? Dùng… ngón tay? Vì vậy nàng mới nói, ta không bằng—”
Ta ra sức vùng vẫy, cuối cùng lật đổ được bát cháo trong tay hắn.
Cháo nóng đổ xuống, làm bỏng một mảng lớn trên người Chu Chỉ.
Nhưng hắn dường như không cảm thấy gì cả.
“Không sao… Không sao cả, Oản Oản. Ta không để ý đâu. Nàng sẽ sớm nhận ra rằng, ta vẫn là người tốt hơn.
Nàng trước đây thích ta nhất, phải không?”
“Nhưng Chu Chỉ, từ lúc ngươi đẩy ta ra để thế mạng, ta đã không thích ngươi nữa.”
Hắn như không nghe thấy lời ta nói.
Chu Chỉ rút từ trong ngực ra một xấp thư.
Năm ta năm tuổi, hắn theo cha rời Ngô địa.
Chúng ta từng giữ liên lạc qua thư từ.
Nhưng sau này, khi hắn trưởng thành, lập công trong quân ngũ, hắn trở nên bận rộn, thư từ cũng ngày càng hời hợt.
Thường thì ta gửi đi hai ba trang giấy, đợi nửa năm mới nhận được thư hồi đáp với vài ba từ đơn giản.
Lâu dần, ta cũng không viết nữa.
Những mối tình đầu ngây dại ấy, rồi cũng phai nhạt trong loạn thế.
Chu Chỉ lấy ra những bức thư mà ta từng gửi, rồi đọc to cho ta nghe.
“Nàng xem, Oản Oản, trước đây nàng thật sự rất thích ta. Làm sao có thể nói không thích là không thích nữa?”
Bàn tay hắn run rẩy khi cầm xấp thư.
Cuối cùng, Chu Chỉ nói rằng hắn sẽ chuẩn bị xe ngựa, tối nay đưa ta rời khỏi đây.
Hắn nhét lại mảnh vải vào miệng ta, rồi bước ra ngoài.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống.
Ngôi miếu đổ nát chìm trong bóng tối, gió lạnh thổi qua từng cơn, khiến cánh cửa mục nát phát ra những tiếng động kỳ quái.
Ta cảm thấy lạnh lẽo đến sởn gai ốc, sợ hãi đến mức run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu.
Mơ hồ, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Chủ thượng, trâm của phu nhân rơi ở gần đây.”
“Tìm!”
Giọng của Nhai Tây vang lên, chứa đầy cơn thịnh nộ ngút trời.
“Dù có san bằng cả ngọn núi, cũng phải tìm ra nàng cho ta!”
22.
Nhai Tây dường như đã rất gần.
Ta cố gắng hết sức để phát ra âm thanh.
Nhưng người đẩy cửa bước vào lại là Chu Chỉ.
Hắn nhìn ta, ánh mắt tối tăm, lạnh lùng:
“Oản Oản, nàng thật sự muốn gặp hắn đến vậy sao?”
Ta không thể trả lời.
“Vậy thì, chúng ta cùng chết đi.”
Hắn nghiêm túc đề nghị.
“Cùng chết, như vậy nàng sẽ mãi mãi không thể rời khỏi ta.”
Với trạng thái điên cuồng hiện tại của hắn, ta tin rằng hắn hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Thậm chí, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi nhìn thấy sân miếu đầy rơm khô và cành cây khô chất thành đống, tim ta lạnh ngắt.
Chu Chỉ châm ngọn đuốc, để lửa lan ra.
Sau đó, hắn bình thản ngồi bên cạnh ta.
“Oản Oản, nàng còn nhớ bài đồng dao chúng ta từng hát khi còn nhỏ không?”
“Đúng rồi, suýt nữa thì quên, bây giờ nàng không thể nói chuyện.”
“Để ta hát cho nàng nghe nhé!”
Chu Chỉ nhẹ nhàng cất giọng, từng câu đồng dao vang lên giữa ánh lửa bập bùng, khiến cả không gian như trở nên ngột ngạt và điên rồ hơn bao giờ hết.
Ngọn lửa lan nhanh, nhanh đến mức đã thu hút sự chú ý của đoàn người Nhai Tây.
Nhưng Chu Chỉ vẫn ung dung, không chút vội vàng.
Hắn hát xong, nhẹ nhàng nói:
“Ta thật sự hối hận, vì đã bị quyền lực che mờ mắt, không biết trân trọng nàng.”
Khóe mắt hắn chảy ra một dòng lệ.
Khi Nhai Tây phá cửa xông vào, ta đã gần như bất tỉnh, tầm nhìn mơ hồ.
Ta chỉ nhớ, hắn chỉ có một mình, không hề e sợ bất cứ điều gì.
Xông qua biển lửa.
Chạy đến chỗ ta.
23.
Khi mở mắt ra lần nữa, lửa lớn đã không còn.
Ta và Nhai Tây tựa sát vào nhau trong một hang động trên núi, chỉ có hai chúng ta.
“Nàng tỉnh rồi?” Giọng hắn khàn khàn.
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Trên núi, tạm thời không thể đi được.”
Bên ngoài đang có trận tuyết lớn.
Nhưng dường như vẫn chưa đến mức phong tỏa đường núi.
Ta ngửi thấy mùi máu.
“Ngươi bị thương sao?”
Dưới ánh sáng mờ mờ của đống lửa, cuối cùng ta cũng thấy rõ, máu trên người Nhai Tây chảy ra rất nhiều!
“Bị người tình cũ của nàng đâm một kiếm.”
Nhai Tây xông vào biển lửa chỉ có một mình.
Chu Chỉ, dù gì cũng từng là tướng quân, tuy không giỏi cầm quân bằng hắn, nhưng khi liều mạng, vẫn là ngang tài ngang sức.
“Chu Chỉ đâu?”
“Chết rồi. Oản Oản, nàng có hận ta không?”
“Không, hắn đáng chết.”
Nhai Tây thở phào, khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt.
Chu Chỉ đã ra tay rất nặng, hắn bị thương nghiêm trọng, môi cũng trở nên trắng bệch.
Ta hoảng sợ nói: “Ta đỡ ngươi xuống núi, chúng ta đi tìm đại phu!”
“Không được. Trong núi có dã thú, mùi máu của ta sẽ dẫn chúng đến, lúc đó cả hai ta đều không sống nổi.”
“Vậy ở đây chờ chết cũng chỉ có đường chết!”
“Nàng đi đi.”
“Ngươi nói gì?”
“Nàng đi đi.” Nhai Tây lặp lại một cách chậm rãi. “Đây là cơ hội tốt nhất để nàng thoát khỏi ta.”
Ta không dám tin vào tai mình.
Một lúc lâu sau, ta mới nhận ra, hắn thật sự nghiêm túc, không phải nói đùa.
“Nàng thật ra chưa từng thích ta, đúng không? Ở bên ta, nàng lúc nào cũng rất sợ hãi.”
Kẻ kiêu ngạo như Nhai Tây, lúc này lại để lộ một nụ cười cay đắng.
Trông hắn như một con thú bị giam cầm, thất bại đến tuyệt vọng.
“Ta muốn giữ nàng bên mình cả đời, nhưng ta phát hiện, ta không làm được.
Oản Oản, nàng đáng được tự do. Đi đi, đừng bận tâm đến ta nữa.”
Hắn nói đúng.
Nhai Tây lúc này đang bị thương, không thể đuổi theo ta.
Chỉ cần ta trà trộn vào đám đông, hắn sẽ rất khó để tìm thấy ta lần nữa.
Quả thật, đây là cơ hội tốt nhất.
Ta đứng bật dậy, quay lưng lại với hắn, bước về phía cửa hang.
24.
Ta không biết rằng, sau khi ta rời đi, Nhai Tây đã trải qua cuộc đấu tranh giằng xé trong lòng ra sao.
Hắn nhìn theo bóng lưng ta, toàn thân run rẩy.
Hắn sinh ra trên chiến trường, đã chịu đựng vô số vết thương.
Nhưng chưa từng có vết thương nào, đau đớn đến xé tim gan như lúc này.
“Oản Oản không nhớ ra.”
Hắn lẩm bẩm đầy tiếc nuối.
“Đến cuối cùng, nàng cũng không nhớ ra.”
Hóa ra, bọn họ đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi.
Lần gặp mặt trong trận chiến ấy, không phải lần đầu tiên.
Mà là một lần tái ngộ.
Hắn đã cố hết sức đối tốt với nàng, nhưng lại sợ cách mình làm sai lầm, khiến nàng càng ngày càng xa cách.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể tự trách mình:
“Ta… thật quá vụng về.”
Nhai Tây nhắm mắt lại, tay che lên vết thương.
Trong trời đất băng giá, máu từ người hắn chảy ra, là thứ duy nhất còn ấm áp.
Không biết đã qua bao lâu.
Bất chợt, có tiếng bước chân đến gần.
Tiếng bước chân ấy…
Nhai Tây mở bừng mắt.
Trước mặt hắn, là Tô Oản Oản đang ôm trong tay một thứ gì đó, trở về bên hắn.
Thậm chí, hắn còn tưởng đây là một giấc mơ.
25.
“Ta đi hái ít thảo dược, có thể giúp cầm máu tạm thời.”
Ta cúi đầu, nghiền nát lá thuốc, ép ra nước.
“Có thể sẽ hơi đau, ngươi cố gắng chịu một chút. Cha mẹ ta khi còn sống là người bán dược liệu, ngươi cứ yên tâm, ta biết rõ cách dùng chúng.”
Ta chăm chú nghiền nát lá thuốc, ép ra nước, nhưng không nghe thấy phản ứng gì từ Nhai Tây.