A Oản - Chương 4
Ta lặng lẽ cấu mạnh một cái vào đùi mình, đau đến mức nước mắt trào ra.
Sau đó, ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt đáng thương về phía Nhai Tây.
Hắn bình tĩnh nhìn ta, không có chút biểu cảm nào.
Xong rồi, cách này không có tác dụng.
Ngay khi ta chuẩn bị từ bỏ, hắn đột nhiên mở miệng:
“Ta để bụng.”
Bệ hạ ngây người.
Nhai Tây tiếp tục, giọng điềm nhiên:
“Tô A Oản đích thực là người của ta. Oản Oản, nói cho họ biết, giữa ta và nàng rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hắn lại đẩy câu hỏi cho ta.
Trực giác mách bảo, câu trả lời này liên quan đến sống chết.
Ta cắn răng, liều mạng đáp:
“Nhai Tây là… phu quân của ta.”
16.
Lời vừa dứt, không gian lập tức chìm vào im lặng.
Bệ hạ không quá tin tưởng.
Thanh Đàn cũng không tin, thậm chí nàng còn bật cười nhạo báng.
Nhai Tây liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói:
“Nghe rõ rồi chứ, công chúa điện hạ?”
“Oản Oản là thê tử của ta. Tuy nghi thức chưa cử hành, nhưng tương lai ta chắc chắn sẽ cưới nàng.
Hôm nay công chúa điện hạ dám sỉ nhục nàng, ngày mai có phải muốn sỉ nhục cả Tây Vực của ta không?
Nếu bệ hạ và công chúa đã không có thành ý đàm hòa, vậy thì… để sau hẵng bàn tiếp.”
“Chuyện… chuyện đó làm sao được!”
Bệ hạ luống cuống, còn Thanh Đàn thì không cười nổi nữa.
Kho bạc trống rỗng, dân lưu lạc đầy đường.
Triều đình lấy đâu ra sức lực để tiếp tục đối đầu với Tây Vực?
Cân nhắc lợi hại, bệ hạ liền nói: “Thanh Đàn, mau xin lỗi!”
Thanh Đàn miễn cưỡng quỳ xuống trước mặt ta.
Nhưng Nhai Tây không hề nhận lời xin lỗi đó.
Hắn nhìn thẳng vào bệ hạ, hỏi:
“Bệ hạ từng nói muốn kết nghĩa với ta làm huynh đệ khác họ, lời ấy còn hiệu lực chứ?”
“Đương nhiên còn.”
“Nếu vậy, công chúa điện hạ, Oản Oản chính là thẩm thẩm của ngươi.
Bất kính với trưởng bối, chỉ quỳ một cái là xong sao? Thật chẳng có chút lễ nghi nào.”
Hóa ra thói quen kết nghĩa bốn phương của Thanh Đàn là học từ phụ hoàng nàng.
Đến mức này rồi, bệ hạ đành phải hy sinh nữ nhi để cầu hòa.
Thanh Đàn bị phạt đánh vài trượng, còn phải giam lỏng mấy ngày.
Khi rời khỏi cung, tâm trạng Nhai Tây xem chừng rất tốt.
“Hôm nay ngươi làm rất đúng.”
“Hôm nay ta làm rất nhiều chuyện, chuyện nào đúng?”
“Thanh Đàn sỉ nhục ngươi, ngươi đáp trả, là đúng.
Gặp tình huống không chống đỡ nổi, nhờ ta giúp, cũng là đúng.
Quan trọng nhất…”
Hắn dừng lại, ánh mắt thoáng nụ cười nhàn nhạt.
“Quan hệ của chúng ta, cuối cùng ngươi cũng nói đúng rồi.”
Tim ta chợt run lên, ánh mắt của hắn dường như nóng bỏng đến mức thiêu người.
“Làm đúng nhiều chuyện như vậy, phải có thưởng.”
“Thưởng gì?”
“Chân ngươi, đưa ra đây.”
Hắn đặt tay lên đầu gối ta, nhẹ nhàng xoa bóp, mang theo vẻ đau lòng:
“Vừa rồi quỳ trước lão già đó một lúc, chắc mệt rồi phải không? Từ mai, ngươi ngủ đến khi tự tỉnh dậy. Sau đó, cầm số tiền ta đưa mà tiêu hết, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn, không được để lại một đồng nào. Nghỉ ngơi thoải mái vài ngày.”
Hắn dừng lại một lát, rồi tiếp:
“Trước đó không nên giận ngươi, Oản Oản, tha lỗi cho ta, được không?”
Ủa?
Rõ ràng là ta định xin lỗi.
Sao cuối cùng lại thành hắn hạ mình trước?
17.
Trước giờ hoàng hôn, bệ hạ mở đại yến trong cung.
Chúng ta ở lại kinh thành lâu như vậy, chậm chạp chưa rời đi, chính là để dự buổi cung yến này.
Ngoài kia dân lưu lạc đói khổ, thế nhưng trong cung yến lại xa hoa vô độ.
Lần nữa gặp Thanh Đàn, nàng như biến thành một người khác.
“Trước kia là ta không đúng với Tô cô nương. Nào, chúng ta uống một chén hóa giải ân oán.”
Nàng dứt khoát nâng chén lên.
Rồi nói tiếp:
“Vị hôn phu trước đây của ngươi, bạc tình bạc nghĩa với ngươi, ta đã bảo phụ hoàng cách chức hắn rồi.”
Trong lòng ta thoáng kinh ngạc.
Thảo nào tối nay không thấy Chu Chỉ.
Hóa ra, hắn đã bị xem như con kiến mà vứt bỏ.
Khi công chúa Thanh Đàn vui vẻ, hắn là huynh đệ kết nghĩa.
Khi nàng không hài lòng, hắn trở thành kẻ bạc tình bạc nghĩa, không chút giá trị.
Không biết giờ này, Chu Chỉ đang có tâm trạng ra sao.
Thanh Đàn kéo tay ta, nhiệt tình giới thiệu các vị nương nương trong cung.
Nàng còn nói: “Thẩm thẩm, sau này ta đến Tây Vực nhất định sẽ tìm người chơi.”
Chuyện bất thường chắc chắn có vấn đề.
Vì vậy, khi nàng tự tay mang điểm tâm tới trước mặt ta, ta không khỏi cẩn thận.
Điểm tâm đều giống hệt nhau, ta lặng lẽ đổi chúng một chút.
Hai canh giờ sau, cung đình xảy ra chuyện lớn.
Công chúa Thanh Đàn bị bắt quả tang tư thông với nhiều nam nhân.
18.
Những nam nhân đó, đều là Thanh Đàn chuẩn bị để hại ta.
Nàng muốn khiến ta thân bại danh liệt, ép Nhai Tây vứt bỏ ta, thậm chí có thể giết ta ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ, chính nàng lại trúng kế của mình.
Nàng ăn phải điểm tâm đã bị trộn thuốc, thần trí mê loạn, rồi phóng túng cùng đám nam nhân đó.
Ngươi hỏi làm sao nàng có thể tìm được nhiều nam nhân như vậy?
Dĩ nhiên đều là huynh đệ kết nghĩa của nàng.
Thanh Đàn từ trước tới nay vốn có quan hệ mập mờ với những người này, hành động lúc nào cũng ám muội.
Tối nay nàng hạ mình, chủ động mời gọi.
Những nam nhân đó làm sao bỏ qua “cơ hội trời ban” này?
Nàng nghĩ rằng giữa mình và họ là tình “huynh đệ”.
Nhưng không biết rằng, những người đó đã ngấp nghé nàng từ lâu.
Trong số các nam nhân ấy, thậm chí có cả phò mã của Tam công chúa.
Tam công chúa xưa nay vốn không hòa hợp với Thanh Đàn.
Nghe nói, cơn giận dữ bùng lên, Tam công chúa đã một kiếm đâm xuyên tim phò mã.
Phò mã chết trong tình trạng y phục chưa kịp mặc lên người.
Tam công chúa còn muốn giết cả Thanh Đàn, nhưng cuối cùng bị các cung nhân ngăn lại.
Khi bệ hạ đến hiện trường, kém chút thì ngất đi
Ngài giật lấy thanh kiếm từ tay Tam công chúa, đâm mạnh vào vai Thanh Đàn.
Nhưng có thể thay đổi được gì đây?
Thể diện hoàng tộc, đã bị Thanh Đàn ném xuống bùn.
Ta không đến hiện trường để chứng kiến.
Nói thật, tối hôm đó, ta đã tự lo thân còn chẳng xong.
Khi rời khỏi cung, cơ thể ta nóng bừng, ngứa ngáy khó chịu.
Nhai Tây lo lắng hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
“Ưm… chiếc bánh điểm tâm đó, ta vô ý cắn một miếng…”
19.
Khi Thanh Đàn vừa mang điểm tâm đến cho ta, ta không kịp nghĩ nhiều.
Vô thức nhặt lên một miếng, cắn một miếng nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, ta nhận ra có điều bất thường.
Nàng ta thật sự có lòng tốt như vậy sao?
Về sau, khi nàng không để ý, ta đã đổi phần bánh còn lại sang dĩa của nàng.
Nếu không phải cơ thể có phản ứng, ta gần như đã quên mất miếng bánh nhỏ mà mình cắn.
Xe ngựa lao nhanh ra khỏi cung.
Bên ngoài, cả kinh thành vẫn náo nhiệt.
Dù là ban đêm, nhưng tiếng người vẫn ồn ào rộn ràng.
Vì vậy, không ai chú ý đến điều bất thường trong xe.
“Sao lại bất cẩn đến thế?”
“Ưm… ta không cố ý mà.”
“Rất khó chịu sao?”
“Ngươi nói thử xem?”
Nhai Tây đỡ ta ngồi trên đùi hắn.
Ta sờ lên chiếc vòng trang sức trên tai hắn, ngay lập tức tai hắn nóng ran.
Rồi ta chạm vào sợi dây chuyền trước ngực hắn, da thịt cũng nóng hổi.
Và… ôi trời, có vài nơi không cần chạm vào, cũng đã đủ nóng.
Dù vậy, Nhai Tây vẫn kiên nhẫn hỏi: “Nàng chắc chắn muốn ta giúp nàng?”
“Ngươi… chẳng lẽ không được sao?”
“Không bao giờ!!! Ta chỉ là… sợ nàng đau.”
Khi xe ngựa vừa đến biệt viện mà chúng ta tạm trú, bánh xe còn chưa kịp dừng hẳn, Nhai Tây đã bế ngang ta, lao thẳng vào trong.
Tốc độ nhanh đến mức đám vệ binh ở cổng không kịp nhìn rõ.
Vào trong phòng, khóa cửa lại.
Nhai Tây giữ lấy cằm ta, cúi xuống hôn.
Giữa hơi thở gấp gáp và sự gần gũi, hắn khẽ nói:
“Oản Oản, Tây Vực chúng ta chỉ có một vợ một chồng. Nàng đã gọi ta là phu quân, thì đó là chuyện cả đời, không được phép hối hận.”
“Ừm, ừm.”
Lúc này ta chẳng còn tâm trí để nghe hắn nói gì.
Ta chủ động quấn lấy hắn, ngọt ngào gọi:
“Phu quân.”
Đôi mắt hắn run lên, ánh nhìn sâu thẳm, rồi hắn cúi người về phía ta…
20.
Năm ngày sau, chúng ta chuẩn bị rời kinh.
Bệ hạ cũng công bố hình phạt dành cho Thanh Đàn công chúa.
Nàng bị tước bỏ thân phận công chúa, giáng làm thứ dân, đuổi khỏi kinh thành, cả đời không được quay về.
Lần này, dù bệ hạ muốn che chở nàng cũng không còn cách nào.
Chuyện tai tiếng của Thanh Đàn, không biết làm cách nào lại lan truyền ra ngoài.
Bệ hạ cố gắng bịt miệng dư luận, nhưng càng cố, lại càng chứng minh tính xác thực của sự việc.
Những rắc rối trước đây nàng gây ra cũng lần lượt bị phơi bày.
Cuối cùng, dưới áp lực từ nhiều phía, bệ hạ buộc phải từ bỏ người con gái này.
Nhưng tất cả điều đó, giờ chẳng còn liên quan đến ta nữa.
Nhai Tây muốn đi cùng ta về Ngô địa để tế bái cha mẹ, sau đó mới trở lại Tây Vực.
Trước ngày lên đường, ta đi mua sắm vài thứ, không để vệ binh đi theo.
Chính lúc này, sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Ta bị người ta đánh mạnh từ phía sau, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ban đầu, ta nghĩ là Thanh Đàn thuê người trả thù.
Nhưng trước khi ngất đi, ta đã nhìn thấy Chu Chỉ.
“Xin lỗi, Oản Oản, nhẫn nhịn một chút.”
Khi tỉnh lại, ta đang ở trong một ngôi miếu đổ nát.
Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, bức tượng Phật trước mặt còn thiếu mất nửa bên mặt.
Ta bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Cánh cửa gỗ phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
Chu Chỉ bước vào, trên tay mang theo một bát cháo.
Vốn là một thiếu tướng quân phong độ, giờ đây sắc mặt hắn lại u ám đến kỳ lạ.
“Oản Oản tỉnh rồi? Đói không? Ăn chút cháo đi.”
“Chu Chỉ, ngươi có ý gì?”
Hắn không trả lời, chỉ thổi bớt hơi nóng trên bát cháo, rồi đưa muỗng đến sát miệng ta.
Ta cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, nhất quyết không chịu mở miệng.
Chu Chỉ thở dài, nhẹ giọng nói “Oản Oản, ta chỉ muốn đưa nàng đi mà thôi.”
“Đưa ta đi?”
“Ta thừa nhận, cách làm có chút thô bạo, nhưng Nhai Tây luôn canh chừng nàng quá chặt.”
Hắn mỉm cười dịu dàng:
“Ta bị cách chức rồi, giờ có thể dẫn nàng cao chạy xa bay. Nàng không vui sao?”
Không vui.
Chu Chỉ dường như đã không còn bình thường nữa.
Không, có lẽ đây mới là bản chất thật sự của hắn.