A Oản - Chương 2
“Để y phục lại đó đi.”
Ta nhẹ giọng ngắt lời hắn.
Ta không đói, cũng chẳng muốn ăn “chiếc bánh vẽ” của nam nhân.
Hôm sau, tuyết lớn bay trắng trời.
Nhai Tây đến để đón người.
Ta khoác váy lụa, bước ra, trang sức lay động trong gió phát ra tiếng lanh canh trong trẻo.
Nhờ có Nhai Tây, đêm qua ta được tắm rửa sạch sẽ.
Chu Chỉ từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, trước đây chưa từng gặp mặt ta.
Ngày ta tới quân doanh, người dơ bẩn lấm lem.
Về sau, dù đã sạch sẽ, nhưng lại bị mũ giáp che gần hết khuôn mặt.
Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên hắn thấy ta xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ chỉnh tề.
Không riêng gì hắn, cả đám tướng sĩ cũng ngẩn người ra.
Vô số ánh mắt đều dồn lên người ta.
Chu Chỉ thậm chí nhất thời quên cả lời để nói.
Ta chậm rãi bước lên phía trước, tiến về phía Nhai Tây.
Vị Chủ thượng Tây Vực ngồi trên lưng một con sói tuyết khổng lồ.
Hắn đột nhiên hừ cười lạnh, nói: “Ngươi không phải công chúa.”
7.
Lời nói dối trong nháy mắt bị vạch trần.
Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn Nhai Tây, rồi không khỏi ngây người.
Ngũ quan hắn tuấn mỹ, làn da hơi ngăm đen, ánh mắt sắc bén như loài dã thú.
Ta không kìm được nghĩ tới những lời đồn về hắn.
Nghe nói Nhai Tây khát máu, giết người không chớp mắt.
Ta sẽ chết sao?
Hắn sẽ dùng thanh đao nào để cắt đứt cổ ta?
Đang lúc sợ hãi, ta thấy Nhai Tây cong môi cười:
“Nhưng ngươi đẹp hơn công chúa, ta rất hài lòng.”
Chu Chỉ rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng tiến lên, kéo lấy tay ta:
“Nàng quả thực không phải công chúa. Nàng là vị hôn thê của hạ tướng. Nhai Tây, giờ ngươi đã biết, vậy không thể mang nàng đi được.”
Nhai Tây bật cười, tiếng cười đầy vẻ tà mị, hoang dã:
“Vị hôn thê của ngươi, ngươi lại đẩy cho ta? Người Trung Nguyên các ngươi chơi thật thú vị.”
“Chớ có vô lễ! Nàng vì lo lắng cho điện hạ, chủ động muốn vì điện hạ phân ưu.”
“Nhưng tiểu mỹ nhân của ngươi hình như không nghĩ vậy.”
Nhai Tây chống tay lên má, khóe môi nhếch cười, ánh mắt như đang thưởng thức một vở kịch hay.
“Thế này đi, để tiểu mỹ nhân tự mình chọn. Xem nàng muốn theo ngươi về, hay theo ta đi.”
Chu Chỉ thở phào, xoay người nhìn ta, khẽ giọng trấn an:
“Như vậy là được rồi. A Oản, chúng ta về thôi.”
Thấy ta không động đậy, hắn cau mày:
“A Oản? Sao lại ngẩn người ra vậy?”
Ta không nhìn hắn, chỉ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nhai Tây.
Ta khẽ cất lời:
“Ta, ta đi theo ngươi… được không?”
8.
“Được chứ, tất nhiên là được, quá được luôn!”
Nhai Tây bật cười ha hả, tiếng cười lớn vang dội.
Không đợi Chu Chỉ kịp phản ứng, hắn đã một tay nhấc ta lên, đặt lên lưng sói tuyết.
Mặc dù đang giữa mùa đông, nhưng Nhai Tây dường như không hề sợ lạnh, áo khoác mở rộng, lộ ra phần ngực rắn chắc.
Tay ta vô tình chạm phải ngực hắn.
Hơi thở chợt nghẹn lại, ta vội vàng rụt tay về.
Chu Chỉ không dám tin, lớn tiếng hỏi:
“A Oản, nàng hồ đồ rồi sao?!”
“Không, ta rất tỉnh táo.”
Ta đáp, giọng bình thản: “Ta biết mình không phải là món bảo vật quý giá, cần được người khác nâng niu trong tay hay cất giữ trong lòng.”
“…”
“Nhưng Chu Chỉ, ngươi hãy nhớ lấy điều này.”
Ta nhìn thẳng vào hắn, từng lời rõ ràng: “Nếu không phải ngươi nhờ vào quân công, có được địa vị, ngươi thực ra cũng chẳng khác gì ta. Ngươi chỉ là con kiến, lúc nào cũng có thể bị điện hạ giẫm chết.”
“A Oản, nàng hãy nghe ta giải thích—”
Ta cắt ngang lời hắn, nói ra điều đã đè nặng trong lòng từ lâu: “Chu Chỉ, hủy hôn ước đi. Ta không cần ngươi nữa.”
9.
Nửa canh giờ sau, ta bị Nhai Tây vác vào trong lều trại.
Sự bình tĩnh vừa nãy đã tan biến không còn chút dấu vết.
Nghe nói người Tây Vực khi làm chuyện đó vô cùng thô bạo.
Ta cố hết sức thu mình vào góc lều, van xin hắn tha cho ta.
Nhai Tây đứng từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Ngươi tên là Tô A Oản? Người ở đâu?”
“Người… người đất Ngô.”
“Ồ, Giang Nam.”
Hắn nheo đôi mắt dài sắc bén, ánh nhìn lưu lại trên vai cùng phần cổ lộ ra của ta.
Ánh mắt ấy như hồng hoang dã thú, không biết che giấu bản năng và dục vọng của mình.
Ta khẩn thiết cầu xin: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ta nguyện ý làm người hầu cho ngươi, giặt quần áo, nấu cơm, gì cũng được!”
“Ta không cứu ngươi.”
“Thanh Đàn công chúa không chứa nổi ta. Nếu còn ở lại đó, sớm muộn gì ta cũng chết.
Gặp được ngươi chính là cơ duyên cứu mạng.”
Ta muốn dùng hoàn cảnh đáng thương của mình để làm Nhai Tây động lòng.
Nhưng hắn lại hiểu thành một ý khác:
“Vậy nên, ngươi thà chết trên giường của ta, cũng không muốn chết trong tay công chúa của các ngươi?”
Ta sững sờ nhìn hắn, ánh mắt bắt gặp nét cười châm biếm nơi đáy mắt hắn.
Mặt ta đỏ bừng, vội nói:
“Ý ta là, giặt… giặt quần áo, nấu cơm!”
“Ta nghe rồi, ngươi muốn cùng ta làm chuyện đó.”
“…Tên vô lại!”
Ta tức giận mắng, rồi dùng chân đá hắn.
Nhưng chút sức lực của ta, đối với Nhai Tây, chẳng khác gì gãi ngứa.
Chiếc giày thêu bay ra ngoài, còn mắt cá chân ta liền bị hắn nắm lấy.
Chân ta quanh năm không ra ánh sáng, trắng như ngọc, giờ được hắn nâng trong tay, tạo nên một cảm giác kỳ lạ.
“Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm sức lực, lát nữa còn cần dùng đến.”
Giọng nói trầm khàn của Nhai Tây vang lên, pha lẫn ý trêu chọc đầy cám dỗ:
“Nghe nói nữ nhân Giang Nam các ngươi… căng mọng, đầy đặn…”
Hắn đột nhiên khựng lại.
“Ngươi sợ đến mức này sao?”
Phải, ta đã bị hắn làm cho sợ đến khóc.
Nhai Tây cúi xuống liếc nhìn:
“Bảo ngươi đừng cựa quậy, xem đi, y phục rách mất rồi.”
Chiếc áo bào hoa lệ, không biết từ lúc nào, phần vạt váy đã bị rách một lỗ.
Ta chưa từng mặc y phục nào tốt đến vậy.
Giờ nó đã hỏng mất.
Cảm giác ấm ức trong lòng dâng lên mãnh liệt, nước mắt không ngừng tuôn xuống, như không cần tiền vậy.
Nhai Tây để mặc ta khóc một lúc, sau đó mới lười nhác ra lệnh: “Khóc xong rồi thì cởi y phục ra.”
10
Ta kịch liệt phản kháng.
Nhai Tây lại rất kiên nhẫn:
“Ta bảo ngươi cởi y phục, không nghe thấy sao?”
“Ta không cởi!”
“Nếu không cởi, làm sao ta vá cho ngươi?”
“…Gì cơ?”
Nhai Tây chỉ vào lỗ rách trên vạt váy:
“Ngươi không chịu rét được, y phục của nữ tử trong bộ tộc ta, ngươi mặc quá mỏng.
Chẳng lẽ ngươi muốn mãi mặc bộ đồ rách này sao?”
Đợi đã.
Ta thoáng ngẩn người:
“Ngươi chỉ muốn giúp ta vá y phục thôi sao?”
“Đương nhiên không.”
Giọng hắn có chút bông đùa, nhưng lại mang theo sự nghiêm túc khó hiểu:
“Ta muốn làm rất nhiều chuyện với ngươi… Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn vá y phục. Vá xong, ngươi có thể bớt khóc một chút không?”
“Ngươi… biết khâu vá?”
Nhìn vóc dáng và vẻ ngoài của Nhai Tây, thật khó tưởng tượng hắn cầm kim chỉ sẽ ra sao.
“Hành quân đánh trận, làm gì có chỗ để xa xỉ? Y phục rách thì tất nhiên phải khâu lại mà mặc.”
Ta không thể phản bác lại lời hắn.
Nhai Tây sau đó ra ngoài, gọi một nữ tướng đến giúp ta thay đồ.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, ta cũng chẳng còn hứng thú ăn uống gì.
Thu mình trên giường, chẳng bao lâu đã thiếp đi.
Sáng hôm sau, chiếc váy của ta đã được đặt ngay ngắn bên cạnh.
Phần vạt váy rách giờ đây có thêm một con thỏ nhỏ được thêu lên.
Con thỏ tròn tròn, vừa vặn che đi chỗ bị rách.
Đường kim mũi chỉ không được khéo léo lắm, nhưng lại rất đáng yêu.
Ta đang kinh ngạc, thì Nhai Tây vén rèm bước vào:
“Ta mang bữa sáng đến cho ngươi.”
“Con thỏ này… là ngươi thêu sao?”
“Ừ, thích không?”
“Thích.”
“Vậy hôm nay có thể không khóc nữa chứ?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt Nhai Tây rất đặc biệt, giống như dã thú trên đồng tuyết, tràn đầy sự dữ dội, nhưng cũng không thiếu vẻ chân thành và thuần khiết.
Chúng ta nhìn nhau một lúc lâu.
Vành tai hắn dần đỏ lên, rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
“…Thôi được, muốn khóc thì cứ khóc, lão tử dỗ ngươi là được.”
Trước khi rời đi, ta nghe thấy hắn khẽ lẩm bẩm như vậy.
11.
Nhai Tây đối với ta hết sức bao dung.
Vài ngày sau, cả quân doanh đều biết thân phận đặc biệt của ta.
Nhai Tây là Chủ thượng Tây Vực, mọi người liền gọi ta là “phu nhân” hoặc “vương hậu.”
Điều đó khiến ta vô cùng bối rối.
Phong tục Tây Vực mạnh mẽ, cởi mở, ngay cả chuyện chăn gối cũng không né tránh.
Một lần nọ, khi ta đang uống trà, một nữ tướng đột nhiên hỏi:
“Chủ thượng chắc hẳn rất lợi hại trong chuyện đó, đúng không?”
Ta suýt chút nữa phun cả ngụm trà ra.
“Khụ khụ, sao lại hỏi chuyện này?”
“Thực không dám giấu giếm, trước đây ta cũng từng thèm thuồng thân thể của Chủ thượng.”
Nữ tướng nói thẳng thắn, không chút ngượng ngùng.
“Dù nam tử Tây Vực chúng ta nhìn chung khỏe mạnh hơn nam nhân Trung Nguyên, nhưng người như Chủ thượng vẫn là của hiếm.
Đáng tiếc, Chủ thượng rất giữ mình, chưa từng có nữ nhân nào thành công được ở cùng hắn.”
Nữ tướng nói một cách thản nhiên đến mức khiến người ta không thể ghét bỏ.
Ta đỏ bừng mặt, không biết phải đáp lại thế nào.
Mấy ngày nay, Nhai Tây quả thực cùng ta chung chăn chung gối, nhưng hắn chỉ ôm ta, chẳng làm gì cả.
Chẳng lẽ, hắn chỉ được vẻ bề ngoài mà không có tác dụng gì khác?
Tối hôm ấy, ta bỗng để tâm tới chuyện này, trằn trọc không ngủ được.
Nhai Tây bị ta làm tỉnh giấc, liền kéo ta vào trong lòng.
“Cứ lăn qua lộn lại, muốn bị đánh à?”
“Ngươi không đánh nữ nhân.”
Nhai Tây tuy hung tàn, hiếu chiến, nhưng nguyên tắc này hắn vẫn giữ.
Hắn khẽ cười, giọng nói trầm thấp:
“Ai nói là đánh kiểu đó?”
Ta chưa kịp hiểu rõ ý hắn, cơ thể hắn đã áp sát lại.
Một luồng hơi nóng từ hắn truyền tới lưng ta, khiến ta lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Nhưng hắn chỉ khẽ dỗ:
“Nhanh ngủ đi. Sáng mai ta dẫn ngươi đi ngắm Nhật Chiếu Kim Sơn.”