A Oản - Chương 1
1.
Thanh Đàn công chúa uống say.
Nàng nhảy múa vui vẻ, xoay người nhào vào lòng Chu thiếu tướng.
Cả quân doanh lập tức vang lên tiếng cười ồn ào.
Chu Chỉ đỏ mặt đỡ lấy nàng, khẽ nhắc: “Điện hạ, xin chú ý dáng vẻ.”
Thanh Đàn cười lớn, vòng tay qua cổ Chu Chỉ, cao giọng nói:
“Chu Chỉ, ngươi đừng giống mấy ma ma trong cung! Ta đã xuất cung, việc gì phải để ý dáng vẻ!”
Nàng lại nâng chén cười lớn: “Nhân sinh đắc ý, cần tận hưởng! Uống!”
“Điện hạ thật hào sảng!” Chúng tướng sĩ bị lời nàng cổ vũ, đồng loạt nâng chén cạn sạch.
Đó chính là Thanh Đàn công chúa, người nổi danh khắp triều đình vì tính cách phóng khoáng, hào sảng.
Ta nghĩ, nếu Chu Chỉ không phải vị hôn phu của ta, có lẽ ta cũng sẽ yêu thích nàng.
2.
Thân thể ta hơi khó chịu, chỉ muốn có chút nước nóng để làm ấm.
Ta đi đến bên cạnh Chu Chỉ, khẽ hỏi:
“Tối nay, ta có thể dùng chút nước nóng được không?”
Chu Chỉ liếc mắt nhìn ta, đáp:
“Đợi lát nữa, ta sẽ bảo người đi lấy nước cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị công chúa kéo đi.
“Chu Chỉ, bản công chúa coi ngươi như huynh đệ tốt, lại đây, uống cạn chén rượu này cùng ta!”
Chu Chỉ không để ý đến ta nữa, mỉm cười nhận lấy chén rượu của nàng.
Không biết ai khơi chuyện, mọi người bắt đầu rôm rả bàn luận về gia đình.
Phó tướng bỗng nhiên nói: “Tướng quân, ta nhớ ngài có vị hôn thê thì phải.”
Chúng tướng sĩ liền lặng im, đồng loạt nhìn về phía Chu Chỉ đầy hiếu kỳ.
Chu Chỉ gật đầu, đáp: “Phải.”
“Đã gặp qua chưa? Nàng có đẹp không?”
Chu Chỉ khẽ ngập ngừng, rồi nói: “… Đẹp.”
Sắc mặt Thanh Đàn công chúa bỗng chốc lạnh đi.
Nàng nhìn Chu Chỉ, giọng đầy bất mãn:
“Ta không tin! Một nữ tử bình thường có thể đẹp đến nhường nào? Chu Chỉ, ngươi nói xem, bản cung đẹp, hay nàng đẹp?”
Ta siết chặt góc áo quân trang, ngồi yên lặng, lòng như lửa đốt.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Chỉ:
“Đương nhiên, công chúa đẹp hơn.”
3.
Ánh mắt Thanh Đàn công chúa bỗng trở nên đắc ý, nàng liếc nhìn ta.
Trong cả doanh trại, người biết thân phận của ta, ngoài Chu Chỉ, chỉ có nàng.
Ta đến đây từ nửa tháng trước, vượt muôn trùng khó khăn để tìm Chu Chỉ.
Sinh ra trong thời loạn lạc, gia đình ta đều đã chết sạch, trong thành lại có ác bá muốn chiếm đoạt ta.
Ta chẳng còn cách nào khác, đành tìm đến vị hôn phu của mình để cầu cứu.
Hắn là vị hôn phu từ nhỏ, là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này của ta.
Bao núi cao sông rộng, có trời mới biết ta chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể đến được quân doanh.
Nhưng tới đây rồi, ta mới nhận ra sự thật không như mình nghĩ.
Theo luật triều đình, thân thuộc của tướng quân có thể theo quân.
Nhưng Chu Chỉ không hề muốn ai biết đến sự hiện diện của ta.
Hắn đối với ta lạnh nhạt, còn bắt ta cải trang nam nhân, trà trộn trong đám binh sĩ để giấu thân phận.
Sau này, ta mới biết lý do.
Là vì Thanh Đàn công chúa.
Công chúa vốn dĩ phóng khoáng, không yêu thích nữ nhi hồng trang mà chỉ đam mê áo giáp.
Nàng được bệ hạ sủng ái, kết bái huynh đệ khắp giang hồ.
Cũng bởi hiếu kỳ với quân doanh, nàng đã đến đây “thể nghiệm cuộc sống.”
Nghe có phần hoang đường, nhưng lại là sự thật.
Dân thường nếu tới gần quân doanh, cơ bản đều bị xử lý theo quân pháp như gian tế.
Nhưng công chúa Thanh Đàn thì khác, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Chỉ để vui chơi mà thôi.
Không ngờ rằng, công chúa và Chu tướng quân vừa gặp đã hợp ý.
Nàng còn coi hắn như tiểu đệ.
Ta ban đầu nghĩ, Chu Chỉ chỉ vì e dè thân phận công chúa, không dám nghiêm khắc.
Về sau mới nhận ra, hắn sớm đã bị nàng mê hoặc đến hồn xiêu phách lạc.
Hắn nói: “Điện hạ không giống nữ tử tầm thường, không yếu đuối như họ.”
Hắn lại nói: “Nữ tử hào sảng, mới là đặc biệt nhất.”
Tiệc rượu vẫn tiếp tục, nhưng ta càng thấy lạnh lẽo.
Tây Vực đã vào đông rồi.
Ta lặng lẽ quay về lều, ngồi ngẩn người nhìn bóng đêm thăm thẳm.
Đến tận khuya, nước nóng vẫn chưa được mang đến.
Thân thể khó chịu, ta đành đi tìm Chu Chỉ hỏi một chút.
Yến tiệc đã tàn, hắn đang ở trong lều của mình.
Ta khẽ cất tiếng: “Chu Chỉ, nước tắm của ta đâu?”
Chu Chỉ đáp: “Thật có lỗi, A Oản. Thanh Đàn công chúa cần dùng nước để tắm rửa, tất cả nước nóng đều đã được mang đi. Hôm nay ngươi chịu ủy khuất một chút vậy.”
Lại là như vậy.
Ta thất vọng nói: “Chu Chỉ, ngươi còn nhớ, ta mới là vị hôn thê của ngươi không?”
Chu Chỉ lạnh nhạt nhìn ta: “Tô A Oản, ta với điện hạ đã kết nghĩa huynh đệ, ngươi chớ nên ghen tuông vô cớ.”
Ta không cãi với hắn thêm nữa.
Chỉ là, ta cảm thấy đêm đông nơi Tây Vực, dường như không lạnh bằng lòng người.
4
Có lẽ bởi đêm qua Chu Chỉ vô tình khen ta một câu “đẹp”, Thanh Đàn công chúa liền ghi hận trong lòng.
Sáng hôm sau, nàng sai ta đi giặt y phục cho nàng.
Ta nói: “Điện hạ, trong quân doanh có người chuyên phụ trách việc giặt giũ, quét dọn.”
Nàng tức giận, nói: “Ngươi dám cãi lại? Những trung y và yếm của ta, sao có thể để nam nhân động vào? Quân doanh này, ngoại trừ ngươi là nữ tử, không phải ngươi giặt thì ai giặt?”
Ta không hiểu.
Khi nàng quàng vai bá cổ với nam nhân, thậm chí cùng uống chung một chén rượu, chẳng thấy nàng bận tâm đến chuyện nam nữ khác biệt.
Mệnh lệnh của công chúa, không theo cũng phải theo.
Ta vừa xách được một thùng nước nóng thì bị Thanh Đàn từ phía sau đá một cú, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Nàng lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi dùng nước nóng? Y phục của ta chỉ được giặt bằng nước lạnh!”
Ta đáp: “Nhưng điện hạ, nước lạnh đã đóng băng rồi.”
Nàng gắt gỏng: “Nữ nhân đúng là yếu ớt! Nếu ngươi còn dám cãi lại, ta đánh chết ngươi! Ngươi đoán xem, nếu ta giết ngươi, Chu Chỉ có dám hé răng một lời không?”
Ta im lặng, không dám nói thêm.
Nghĩ đến dáng vẻ của Chu Chỉ, ta cười chua chát… Thôi vậy.
Cứ sống được ngày nào hay ngày ấy.
Thanh Đàn không cho ta nhóm lửa làm tan băng.
Ta đành dùng chính đôi tay mình, từng chút một hòa tan băng trong nước.
Đúng lúc này, thân thể ta lại đang gặp nguyệt sự.
Khi giặt xong y phục cho nàng, ta đã đau đến mức không thể nói nổi một lời.
Ta không còn nhớ rõ mình làm thế nào quay về lều.
Ta chỉ biết, mình đã ngất trước lều của Chu Chỉ.
5.
Khi ta tỉnh lại, Chu Chỉ đến thay Thanh Đàn công chúa xin lỗi.
Hắn nói:”Điện hạ từ nhỏ đã được nuông chiều, ngươi đừng để bụng.”
Ta cười lạnh, đáp: “Tại sao nàng không tự đến? Vì thân phận nàng cao quý, còn ta không xứng để nàng tự mình xin lỗi?”
“A Oản, nàng ấy dù sao cũng là công chúa.”
“Vậy nếu công chúa giết người trong quân doanh, chẳng lẽ cũng không ai dám quản?”
Chu Chỉ cau mày, không vui:
“Đừng suy diễn lung tung như vậy. Điện hạ không phải người như thế.”
“Nhưng hôm nay nàng ấy suýt nữa giết ta.”
“Ngươi chỉ bị lạnh quá ngất đi, đâu đến mức mất mạng.”
Hắn thở dài, không giấu được vẻ thất vọng:
“A Oản, đừng có kiêu căng như thế. Nếu ngươi học được ba phần hào sảng của điện hạ thì tốt biết mấy.”
Ta còn định nói gì đó, nhưng Chu Chỉ đã bị phó tướng gọi đi.
Những ngày sau đó, Thanh Đàn không còn gây phiền hà cho ta.
Nhưng không phải vì nàng rộng lượng.
Mà là vì nàng chẳng còn tâm trí để ý đến ta nữa.
Chu Chỉ lần này dẫn quân là để hòa giải với Tây Vực.
Các thành trì và bộ lạc ở Tây Vực vốn bất ổn, thường xuyên uy hiếp biên giới.
Tây Vực hiện do Nhai Tây cai trị, một thủ lĩnh hung bạo, thiện chiến.
Bệ hạ biết không thể đánh bại hắn, đành phái người tới đàm phán.
Nhưng Chu Chỉ không thành công, bởi Nhai Tây đưa ra một yêu cầu quá đáng.
Nghe nói, trong quân doanh của Chu Chỉ có một nữ nhân.
Hắn muốn nữ nhân đó hầu hạ hắn ba đêm.
Người nữ nhân mà hắn nhắc tới, đương nhiên là Thanh Đàn công chúa.
Ta vẫn luôn giả nam trang nên không ai phát hiện.
Còn công chúa, với thân phận tôn quý của mình, làm sao có thể đi? Ngay cả bệ hạ cũng không cho phép.
Nhưng nếu không chấp nhận, nếu chiến tranh xảy ra, Chu Chỉ sẽ không có chút cơ hội chiến thắng nào.
Vì vậy, mấy ngày nay, Chu Chỉ lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.
Ta muốn nói với Chu Chỉ, Nhai Tây thực ra không thật sự muốn công chúa.
Hắn chỉ bất mãn với điều kiện, nên cố tình làm nhục triều đình ta.
Khi ta bước tới trước lều, chưa kịp mở lời, đã nghe tiếng của Thanh Đàn công chúa:
“Chẳng phải còn có một nữ nhân sao? Để nàng ta đi.”
6.
Tối hôm đó, Chu Chỉ mang đến cho ta một bộ y phục.
Áo váy hoa lệ, trang sức lấp lánh vàng son, toàn là nữ trang.
Ánh mắt hắn có chút áy náy:
“A Oản, thật sự là không còn cách nào khác…”
“Ta hiểu.”
Thực ra, khi ở trước lều nghe công chúa nhắc tới mình, ta đã biết Chu Chỉ sẽ đồng ý.
“A Oản, ngươi chỉ cần làm bộ thôi, đợi đàm phán xong, ta sẽ tự mình chuộc ngươi trở về.”
Chuộc?
Thật thú vị.
Nghe như ta chỉ là một món đồ vậy.
“Vậy nếu ta không muốn đi thì sao?”
“Điều này e là không do ngươi quyết định. Điện hạ thân phận cao quý, không tiện lộ diện. A Oản, ngươi giúp nàng một chút, sau này phần thưởng không thiếu cho ngươi đâu.”
Lại lấy quyền thế ra ép người.
Ta chỉ cười nhạt, không đáp.
Chu Chỉ sợ ép quá, ta thực sự sẽ không làm, nên lại đổi giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“A Oản, ngươi chịu khổ một chút. Chờ chuyện này xong, ta lập tức cưới ngươi—”