A Man - Chương 5
15
Bỗng nhiên, đoàn xe ngựa dừng lại, những người xem náo nhiệt cũng không cười nữa, họ cùng nhìn về phía cuối phố dài.
Ta theo ánh mắt của họ cũng nhìn lại, Ngụy Kỳ cưỡi ngựa đứng đó, sau lưng đeo cung dài, tay cầm kiếm sắc, áo giáp sắt kêu leng keng, sát khí đằng đằng.
Phía sau còn có mấy chục quân sĩ Bắc địa cũng trang bị giống như chàng, đây là trang phục của họ mỗi khi ra chiến trường.
Công chúa Tấn Dương nhìn thấy chàng thì giật mình: “Ngụy tướng quân, chẳng phải chàng đi truy kích tàn phản quân sao?”
Ngụy Kỳ không trả lời, mà nói với nàng ta: “Lúc ta ba tuổi, tổ phụ đã nói với ta rằng trước kia Đại Chu dựa vào công chúa hòa thân để đổi lấy sự bình yên, những công chúa đi hòa thân cuối cùng đều chết thảm, cho nên tử đệ Ngụy gia phải ghi nhớ, đã hưởng ân sủng của thiên tử thì phải khiến Đại Chu không còn công chúa phải hòa thân, không có sói dữ xâm lược.
“Năm tuổi, lần đầu tiên ta gặp người, tổ phụ nói với ta rằng đây chính là công chúa mà Ngụy gia chúng ta phải bảo vệ, từ đó ta luôn ở bên cạnh người.
“Ta coi người là vinh nhục, tưởng rằng người cũng đối xử chân thành với ta.”
Công chúa Tấn Dương có chút chột dạ: “Ngụy tướng quân, chàng làm sao vậy? Có chuyện gì thì chúng ta về cung rồi nói.”
Ngụy Kỳ không để ý, chàng thúc ngựa từng bước tiến về phía nàng ta: “Năm mười bảy tuổi, người bị thế tử Tây Triệu cợt nhả, ta vì bảo vệ người mà tranh chấp với hắn, kết quả hắn tự ngã đâm vào kiếm mà chết, có tiểu nhân đến trước mặt phụ hoàng của người vu khống, nói rằng Ngụy gia chúng ta cố ý gây ra chiến sự giữa hai nước.
“Tổ phụ của ta vì bình ổn sự việc đã tự vẫn trước điện, cô mẫu của ta là Ngụy Hiền phi tự vẫn trong cung, những người khác trong Ngụy gia bị lưu đày ngàn dặm, người thì bệnh chết, người thì tử trận, giờ đây cả tộc chỉ còn hơn ba mươi người.
“Còn người, không những không đứng ra làm sáng tỏ sự thật mà còn im lặng, khiến người ta hiểu lầm rằng ta giết người.
“Phụ thân ta nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chỉ cần thiên hạ thái bình là tốt rồi.
“Ta cũng nghĩ như vậy, Bắc địa tuy hoang vu nhưng tự do rộng lớn, ta vốn định ở lại đó cả đời .”
Chàng chưa bao giờ nói nhiều như vậy, ta vẫn luôn cho rằng tính tình của chàng hướng nội, không thích nói chuyện.
Nhưng hóa ra là chàng chứa đầy bụng tâm sự mà không thể nói ra.
“Nhưng người lại…” Hai mắt của chàng đỏ au: “Vào lúc ta vì nhà Lý gia của các người mà đổ máu, người lại giết chết A Man của ta.”
A Man của ta?
Ta ngây người nhìn chàng, đây là lần đầu tiên chàng gọi tên ta như vậy.
Công chúa Tấn Dương liên tục phủ nhận: “Không phải ta, Ngụy tướng quân, chàng đừng nghe người khác nói bậy.”
Ta không biết tại sao đến lúc này rồi mà nàng ta vẫn có thể nói dối trơ trẽn như vậy.
Ngụy Kỳ nhìn chằm chằm vào nàng ta, chàng giơ kiếm dài chỉ vào công chúa Tấn Dương: “Rõ ràng người biết nàng ấy đang có thai mà vẫn giết nàng ấy, còn bắt ta đích thân đưa nàng ấy đến tay phản quân, Ngụy Kỳ ta bảo vệ người mười hai năm nhưng không ngờ người lại là một ác quỷ đáng sợ như vậy.”
Chàng vừa dứt lời thì cấm quân lập tức rút đao kiếm ra: “Ngụy Kỳ, ngươi muốn tạo phản sao?”
Ngụy Kỳ cười dữ tợn: “Thì sao hả?”
Ngày hôm đó, Ngụy Kỳ giết rất nhiều người, kiếm của chàng chém cong rồi lại giật lấy của người khác để tiếp tục chém giết.
Ta chưa từng thấy chàng giết nhiều người như vậy, giống như một con thú hung dữ, trong mắt không có sự sống, chỉ có chém giết.
Đây chính là những ngày tháng chàng chém giết trên chiến trường trong sáu năm qua.
Bách tính la hét tránh né, mấy trăm cấm quân được nuông chiều từ lâu không phải là đối thủ của mấy chục con sói Bắc địa này.
Công chúa Tấn Dương cũng đang bỏ chạy về cung, nàng ta cưỡi ngựa rất giỏi, nhìn thấy sắp chạy thoát rồi nhưng đột nhiên có một mũi tên xuyên qua cơ thể nàng ta, nàng ta ngã từ trên ngựa xuống.
Là Ngụy Kỳ bắn mũi tên đó.
Nàng ta vẫn chưa chết, cố sức bò về phía trước.
Ngụy Kỳ từng bước đi về phía nàng ta, trên người chàng toàn là máu, có máu của chàng nhưng nhiều hơn là máu của người khác.
Chàng lại bắn liên tiếp hai mũi tên, đóng chặt hai chân nàng ta xuống đất.
Kỹ thuật bắn tên của chàng vẫn luôn rất tốt, bắn đâu trúng đó.
Trước kia ta cũng từng muốn chàng dạy ta bắn cung, chàng cũng dạy cho ta rất nghiêm túc.
Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của chàng thực sự khiến người ta động lòng, chàng đỡ lấy eo, nâng tay, cúi đầu dạy ta cách dùng sức, lúc đó ta nhân cơ hội hôn chàng một cái.
Chàng sẽ che môi ta lại: “Đừng nghịch nữa.”
Ta không nghe rồi lại lén lút nghịch ngợm, cuối cùng chàng nhịn không được nữa, bế ta đi.
Mùa hè năm đó, ta vẫn chưa học được cách bắn tên.
16
Công chúa Tấn Dương không bò nổi nữa, nàng ta nằm phục trên đất đau đớn kêu rên.
Ngụy Kỳ đi đến trước mặt công chúa Tấn Dương rồi ngồi xổm xuống, công chúa Tấn Dương khóc lóc lắc đầu với chàng: “A Kỳ, ta cũng là bị người ta hãm hại, chàng phải tin ta.”
“Bị người ta hãm hại sao?” Ngụy Kỳ cười lạnh: “A Man bị người bóp chết, người khóc lóc nói nàng ấy là thị nữ của người, nói nàng ấy chết thay người, ta chính tai nghe thấy, là ai hãm hại người hả?
“Người đặt y phục của nàng ấy ở nơi dễ thấy như vậy, tại sao người lại cho rằng ta không nhận ra đồ vật của nàng ấy hả?
“Người chỉ đang khoe khoang.
“Lý Trường Hoan, người chính là một kẻ điên.”
Công chúa Tấn Dương nắm lấy tay chàng: “Đúng, ta là kẻ điên. A Kỳ, vì ba ngày ân ái của chúng ta mà tha cho ta đi, hoặc là, để ta làm A Man của chàng, ta sẽ nghe lời hơn nàng ta, sẽ khiến chàng vui hơn, ta có thể sinh cho chàng rất nhiều hài tử.”
Ngụy Kỳ rút tay ra, gằn từng chữ nói: “Người thích ta như vậy, chẳng lẽ không cảm nhận được mấy ngày nay nam nhân đó không phải là ta sao?”
Công chúa Tấn Dương sững người: “Không phải chàng sao?”
Ngụy Kỳ dùng dây cung siết chặt lấy cái cổ thon dài của nàng ta: “Là một tên phản quân, phản quân mà người khinh thường nhất, ghét bỏ nhất đấy.”
Công chúa Tấn Dương không dám tin nhìn chàng, dường như cuối cùng cũng biết chàng thực sự muốn giết nàng ta, nàng ta lập tức hét lên: “Chàng không thể giết ta, ta là công chúa của Đại Chu, nếu chàng phạm thượng thì phụ hoàng ta sẽ tru di cửu tộc của chàng.”
“Cửu tộc?” Ngụy Kỳ cười lớn nhưng trong mắt lại toàn là nước mắt: “Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Cửu tộc của ta đã bị các ngươi giết sạch rồi, còn nữa người không phát hiện ra sao? Đã lâu như vậy rồi nhưng không có một ai đến cứu người.”
Công chúa Tấn Dương nhìn quanh, bách tính đã chạy sạch, những cấm quân bảo vệ nàng ta thì hoặc là chết hoặc là chạy trốn.
Trên phố lớn trống trải, chỉ còn lại mùi máu tanh.
Cuối cùng nàng ta cũng hoảng sợ, cầu xin: “A Kỳ, cầu xin chàng đừng giết ta, ta thực sự thích chàng, ta…”
Nàng ta rên lên một tiếng, cúi đầu nhìn bụng mình, ở đó cắm một con dao găm, là Ngụy Kỳ đâm nàng ta.
“Đây là vì hài tử đã chết của ta.” Chàng nói rồi dùng sức đâm sâu con dao vào thêm mấy phần.
Công chúa Tấn Dương đau đớn mở to mắt.
Sau đó chàng xoay dây cung: “Đây là vì thê tử đã chết của ta.”
Chàng siết cổ nàng ta.
Giống như lúc đầu nàng ta dùng lụa trắng siết cổ ta vậy.
17
Ngụy Kỳ buông dây cung, công chúa Tấn Dương ngã xuống đất, cổ bị đứt, máu dần không chảy ra nữa.
Chàng đã giết công chúa, đúng là sẽ bị tru di cửu tộc, cho dù cửu tộc của chàng chỉ còn lại vài người.
“Ngốc quá.” Ta bật khóc nói.
Chàng nắm lấy một nắm tuyết lau sạch tay, sau đó đi về phía quan tài của ta.
“Đi đi, nhanh đi đi, về Bắc địa đi, chậm nữa sẽ không kịp đâu.” Ta lớn tiếng hét lên với chàng.
Nhưng chàng không nghe thấy.
Chàng đi đến bên cạnh ta, cắt đứt những sợi dây đỏ, rút đinh gỗ đào trên người rơm ra, cuối cùng ta cũng được tự do.
Chàng đẩy nắp quan tài ra, thi thể của ta cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt chàng.
Chàng nhìn ta nhưng không rơi nước mắt, ta tưởng chàng sẽ khóc.
Nhưng chàng rất bình tĩnh, bình tĩnh như thường ngày.
Chàng ôm ta ra, xé bỏ giá y đỏ rực trên người ta, gỡ hết số mãn đầu châu ngọc trên đầu ta xuống, lau sạch son phấn trên mặt ta, ôm ta rồi đi từng bước về phía Ngụy phủ.
Trên đường về, ta còn nhìn thấy Hắc Hổ, con chó ngốc này, nó đang nằm bất động ở đó, đôi mắt vẫn mở.
Ngụy Kỳ dừng bước, bảo người mang xác Hắc Hổ về.
Chàng đặt thi thể của ta lên giường, dập tắt tất cả than hồng, nếu không thi thể của ta sẽ nhanh chóng phân hủy.
Sau đó chàng ngồi bên cạnh, nhìn ta.
Chàng nhìn ta rất lâu.
Giống như ngày đầu tiên chàng nhìn thấy ta, đáng tiếc là ta đã không còn nữa.
Ta sợ hãi lo lắng cấm quân sẽ đến bắt chàng, không ngờ lại đợi được tin tức phụ thân đăng cơ làm hoàng đế.
Ngụy gia thực sự đã tạo phản.
Vương triều Lý gia bị lật đổ, trong một đêm Đại Chu đổi chủ.
Khi nhị ca trở về, Ngụy Kỳ vẫn ngồi đó.
“Cuối cùng A Man cũng trở về rồi!” Nhị ca bật khóc, lúc đầu chỉ là lau nước mắt, sau đó thì khóc rất to.
Nam nhi có lệ không rơi, nhưng huynh ấy thực sự đau lòng vì ta.
Nhưng Ngụy Kỳ vẫn như vậy, thậm chí còn có thể nói chuyện với người khác.
Trước đây ta còn cho rằng chàng thích ta nhưng bây giờ ta lại không dám chắc nữa.
Ta hơi thất vọng, thực ra ta muốn nhìn thấy chàng khóc vì ta.
Cho dù chỉ là một giọt nước mắt.