A Man - Chương 4
Đợi chàng mở mắt ra, chàng lại lần lượt nhìn những cung nữ xung quanh.
Những cung nữ này đều đã được đổi người, không có một ai có mặt vào ngày ta chết, chắc là những người kia đều bị diệt khẩu cả rồi.
Chàng nhìn xung quanh, thậm chí còn mở tủ y phục của công chúa Tấn Dương ra xem.
Ta nhìn thấy tiểu y thiếp thân của ta được treo bên trong.
Nhưng ta không biết Ngụy Kỳ có nhận ra không, hình như chàng chưa bao giờ để ý ta đã mặc gì.
Cho dù ta chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, chàng cũng luôn tiện tay kéo xuống, chẳng hiểu chút phong tình gì cả.
Chàng chỉ liếc nhìn rồi đóng tủ lại.
Quả nhiên chàng không phát hiện ra.
Công chúa Tấn Dương tắm xong, yểu điệu đi ra, kiều diễm như hoa mẫu đơn sau mưa.
“A Kỳ, ta đến rồi.” Nàng ta từ phía sau ôm lấy eo Ngụy Kỳ.
Ngụy Kỳ không quay đầu lại, chàng hỏi nàng ta: “Công chúa, thần hỏi người một lần cuối cùng, thật sự người chưa từng gặp thê tử của thần sao?”
Trong mắt của Công chúa Tấn Dương hiện lên vẻ tàn độc: “Không có.”
Ngụy Kỳ mỉm cười: “Như vậy thì thần không cần phải kiêng dè nữa.”
Ta không muốn nhìn thấy những chuyện xảy ra tiếp theo nữa, ta vô cùng khó chịu nên bay ra ngoài.
Nhưng không lâu sau thì Ngụy Kỳ cũng đi ra.
Không thể nào, thời gian này quá ngắn rồi, trước kia chàng không phải như vậy.
Ta nhìn vào trong điện, công chúa Tấn Dương hôn mê nằm trên giường, đang vui vẻ với một nam tử xa lạ.
Ta vội dời mắt đi rồi đuổi theo Ngụy Kỳ, vừa vui mừng cũng vừa lo lắng.
Vui mừng vì chàng đã rời khỏi công chúa Tấn Dương, lo lắng là ngày mai công chúa tỉnh lại phát hiện chàng đã lừa nàng ta thì sẽ xử trí chàng như thế nào?
Nhưng dường như chàng không để ý.
Chàng một mình đi trên hành lang dài của cung điện, đèn lồng lay động trên hành lang chiếu lên khuôn mặt chàng.
Ánh lửa sáng tối, ta dường như nhìn thấy một giọt nước mắt của chàng rơi xuống
Nhưng khi gió ngừng, ta lại không nhìn thấy giọt nước mắt đó nữa.
Ta nghĩ, có lẽ không phải là nước mắt mà giống như trước kia, chỉ là tuyết trên lông mi chàng ngưng tụ thành giọt nước.
Ra khỏi cung, chàng không về Ngụy phủ mà quay người đi theo một con đường khác.
Đây là con đường ngày đó chàng đưa thi thể ta đến cho phản quân, đêm đó hai bên đường chật kín người.
Đêm nay, chỉ có một mình chàng.
Chỉ là tuyết rơi giống như đêm đó.
Chàng đi mãi đến vị trí ban đầu chàng giao ta cho phản quân thì mới dừng lại, nơi này đã trở thành một đống đổ nát.
Ta bay đến trước mặt chàng: “Chàng đến tìm thi thể của ta sao? Ta không ở đây nữa, ta ở trong hầm băng của hoàng cung.”
Có một quân sĩ đồn trú cầm đuốc đi tới hành lễ với chàng, chàng hỏi quân sĩ đó: “Tại sao lại xảy ra hỏa hoạn?”
Quân sĩ đáp: “Đêm thứ hai sau khi phản quân đầu hàng, nơi cất giữ hàng hóa đột nhiên bốc cháy, lửa theo gió bùng mạnh rồi thiêu rụi cả một vùng này, còn thiêu chết vài người, nhưng những người chết đều là phản quân.”
Chàng lảo đảo: “Những thi thể cháy đen đó giờ ở đâu?”
Quân sĩ chỉ một hướng: “Bên kia.”
Chàng đi tới, cẩn thận nhìn những thi thể cháy đen đó rồi lẩm bẩm: “Đều không phải.”
Ta biết ý chàng là trong những thi thể đó không có ta.
Ta cảm thấy chàng rất kỳ lạ, khi ta còn nguyên vẹn thì chàng không nhận ra ta, nhưng lại có thể phân biệt được không có ta trong những thi thể cháy đen đó.
13.
Liên tiếp ba ngày, công chúa Tấn Dương không gây phiền toái gì cho Ngụy gia, hình như nàng ta cũng không phát hiện ra nam tử đêm đó vui vẻ với nàng ta là một người khác.
Mấy hôm nay Ngụy Kỳ bận rộn chuyện trong quân, ta không đi theo chàng mà ở lại trong Ngụy phủ.
Dường như từ lần trước hút được dương khí của chàng thì ta đã nghiện rồi, sau này mỗi lần ta đến gần chàng thì ta lại muốn cắn lên môi chàng để hút dương khí mới được.
Mà chàng thì không hay biết gì, cứ để mặc ta cắn.
Cho nên ta đã tận lực tránh xa chàng một chút.
Ngày thứ tư khi ta đang chơi cùng Hắc Hổ thì đột nhiên có hai sợi chỉ đỏ trói vào cổ tay ta rồi kéo ta lên không trung.
Sợi chỉ đó kéo ta bay về hướng hoàng cung, ta tuyệt vọng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, đột nhiên ta nhận ra có thể ngày hôm nay là ngày ta bị buộc phải minh hôn.
Hắc Hổ cũng đuổi theo ta chạy trên phố lớn, dân chúng tưởng nó là chó điên nên bị dọa sợ.
Nó nhảy vọt lên cắn đứt sợi dây đỏ, dùng hết sức kéo ta về Ngụy phủ.
Có lẽ vì nó là chó đen nên sợi chỉ đỏ vốn không thể đứt đã bị nó cắn đứt.
Không còn bị trói buộc, ta hoảng loạn bay về Ngụy phủ, nhưng ngay sau đó, một sợi dây đỏ thô hơn quấn chặt lấy cổ ta.
Hắc Hổ lại liều mạng cắn nó, khi nó sắp cắn đứt thì có một cây gậy đánh vào người nó, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Con chó này điên rồi, đánh chết nó đi.” Dân chúng không biết sự thật, dùng gậy đánh liên tiếp vào người Hắc Hổ.
“Hắc Hổ chạy nhanh đi, đừng quan tâm đến ta.” Ta khóc lớn.
Nhưng con chó ngốc này, nó đã nôn ra máu rồi mà vẫn cố sức bò về phía ta.
Cuối cùng, chúng ta càng ngày càng cách xa nhau ra, cho đến khi ta không còn nhìn thấy nó nữa.
14
Ta bị kéo vào hoàng cung, rơi mạnh xuống một cỗ quan tài.
Ta nhìn thấy chính mình đang nằm trong quan tài, đầu đội mũ phượng, trên người mặc áo choàng, trên mặt còn trang điểm.
“Được rồi, nhập vào rồi.” Một nữ tử trông giống như bà đồng nói, công chúa Tấn Dương đứng bên cạnh.
“Nàng ta không chịu đến sao?” Công chúa Tấn Dương hỏi.
Bà đồng cười nói: “Không chịu đến cũng phải đến, chưa từng có người nào có thể thoát khỏi tay lão thân.”
Công chúa Tấn Dương cau mày: “Vậy nàng ta sẽ nghe lời Dương Chiêu chứ? Sẽ không bỏ trốn chứ?”
“Lão thân có cách khiến nàng ta phải nghe lời tiên phò mã.” Bà đồng đặt một hình nhân có ghi tên ta lên quan tài, lại dùng dây đỏ quấn quanh quan tài, rồi đóng đinh đào.
Ngay lập tức ta bị trói chặt vào quan tài, không thể cử động.
Công chúa Tấn Dương nhìn quan tài rồi nói: “Từ A Man, ta biết ngươi nghe được, ngươi có thể trở thành thế thân của bản công chúa là phúc khí của ngươi. Bản công chúa sẽ cùng Ngụy Kỳ ân ái đến già, tử tôn mãn đường.”
Ta giãy giụa nguyền rủa nàng ta: “Ta nguyền rủa ngươi bị thiên đao vạn quả, không được chết tử tế, không được siêu sinh.”
Tiếng chuông đồng dưới mái hiên của cung điện vang lên, là oán khí của ta đã va vào nó.
Bà đồng cũng giật mình, khuyên công chúa Tấn Dương đừng chọc giận ta nữa.
Quan tài được đưa ra khỏi cung, công chúa Tấn Dương còn chuẩn bị một đoàn đưa dâu gồm hàng trăm người cùng đi, thậm chí còn có cấm quân hộ tống.
Thật là nực cười.
Dân chúng hai bên đường phố đều đứng xem, họ đều nói công chúa nhân từ, trước kia đã đại nghĩa cứu dân, giờ lại đối xử tốt với phu quân đã khuất.
Nói ta có phúc khí, chết rồi còn có thể thành thân với tiên phò mã, hưởng vinh hoa của công chúa.
Không phải họ không biết công chúa hưởng sự cung phụng của thiên hạ nhưng lại dùng mạng của người khác để hoàn thành đại nghĩa của mình, họ cười vui bàn tán về việc thi thể của ta bị đưa đến tay phản quân thì có bị ô nhục hay không.
“Những phản quân đó đều là nông dân làm lụng vất vả, cho dù chỉ là thị nữ của công chúa thì trong mắt họ cũng là tiên nữ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho thi thể đó.”
“Đúng vậy, chỉ không biết mùi vị đó sẽ như thế nào?”
“Mùi vị gì? Lần sau ngươi tìm một xác chết xinh đẹp thử xem không phải là biết rồi sao?”
Mắt ta đỏ ngầu nhìn những khuôn mặt cười đùa đó, hận không thể xé toạc cổ họng họ ra, uống cạn máu của họ.
Nhưng ta lại không làm được gì, chỉ có thể mặc cho gió lạnh thổi tung váy mình.