A Man - Chương 3
9
Ngụy Kỳ ngây người nhìn vào bàn tay mình.
Có một khoảnh khắc, dường như ta nhìn thấy sự hoảng sợ và đau buồn trong mắt chàng.
Chàng nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục để Hắc Hổ ngửi y phục của ta.
Ta nghĩ như vậy không phải là cách.
Cho nên ta bay ra ngoài, để Hắc Hổ đi theo mà tìm xác của ta.
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, ta vừa đi thì Hắc Hổ cũng lập tức đi theo, Ngụy Kỳ thấy vậy cũng cưỡi ngựa đuổi theo nó.
Ta bay ra khỏi thành, nhưng khi đi qua hoàng cung thì Hắc Hổ lại dừng lại, ta gọi thế nào nó cũng không chịu đi theo ta.
Một lát sau, nó đột nhiên lao đến cổng cung như một mũi tên rời cung.
Ta không biết nó bị làm sao nên chỉ có thể đi theo nó.
Thấy một con chó lớn lao đến, cấm vệ quân canh cổng lập tức rút kiếm lao đến.
“Dừng tay.” Ngụy Kỳ đến kịp nên quát lớn một tiếng, chàng nhảy xuống ngựa để đến trấn an Hắc Hổ.
Hắc Hổ cọ đầu vào người chàng, nó nhìn vào cung điện nguy nga tráng lệ kia rồi rên rỉ thảm thiết, như than như khóc.
Ta biết nhất định là nó đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ là nó không thể nói như con người được.
Ngụy Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn vào trong cung, chàng đứng ngược sáng nên ta không nhìn thấy vẻ mặt của chàng.
Chàng từng bước tiến về phía trước.
Cho đến khi cấm vệ quân chặn chàng lại: “Ngụy tướng quân, không có lệnh truyền thì không được vào cung.”
Lúc này chàng mới dừng lại.
Chàng không có thánh chỉ nên không thể vào cung, nhưng ta thì có thể.
10
Ta tìm thấy công chúa Tấn Dương, nàng ta và quý phi đang ở trong hầm băng.
Còn thi thể của ta cũng đang nằm trong hầm băng, ta vẫn mặc bộ y phục của công chúa lộng lẫy, hệt như đang nằm ngủ.
Cho nên Hắc Hổ biết ta ở đây mới xông vào cung.
Nhưng lúc đó rõ ràng công chúa Tấn Dương nói muốn hỏa thiêu ta, tại sao bây giờ lại thay đổi chủ ý, lại còn đưa ta về cung.
“Cái gì, ngươi muốn dùng nàng ta để minh hôn cho Dương Chiêu sao?” Quý phi kinh ngạc.
Công chúa Tấn Dương đáp: “Đúng vậy, hồn ma của Dương Chiêu cả ngày quấn lấy khiến ta không được yên, vậy thì để Từ A Man này thay thế ta đi.
Hơn nữa, chàng ấy nhất mực muốn có một hài tử nhưng ta lại không thể sinh cho chàng ấy, vừa khéo trong bụng của nữ tử này có một hài tử, chẳng phải là rất vừa vặn hay sao.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, hóa ra nàng ta đã sớm biết ta mang thai hài tử của Ngụy Kỳ.
Nhưng nàng ta vẫn giết ta.
Nàng ta là một kẻ điên.
Quý phi khuyên nàng ta: “Hay là tìm một nơi không có người chôn cất A Man này đi, nếu để Ngụy Kỳ biết được thì phiền phức lắm.”
Công chúa Tấn Dương cười nói: “Biết thì sao chứ? Chẳng lẽ chàng ấy sẽ giết ta sao?”
Quý phi nói: “Công chúa, hắn không còn là Ngụy Kỳ của trước đây nữa rồi, hơn nữa người đừng quên lý do mà năm đó phụ hoàng của người phán lưu đày Ngụy gia, năm đó là do hắn vì bảo vệ người mà vô tình giết chết thế tử của Tây Triệu, nhưng lúc đó người lại không hề đứng ra minh oan cho hắn.”
Công chúa Tấn Dương vẫn không để tâm: “Lúc đó Ngụy gia như mặt trời ban trưa, phụ hoàng muốn trừ khử Ngụy gia, đương nhiên ta không thể nhúng tay vào, huống hồ mấy ngày trước ta cũng đã hỏi A Kỳ, chàng ấy nói chuyện cũ đã qua rồi, chàng ấy không so đo nữa.”
Quý phi lắc đầu: “Thật sự hắn có thể bỏ qua chuyện năm đó người không biện giải cho hắn, nhưng bây giờ người mà người giết là thê nhi của hắn…”
“Nhưng người chàng ấy thích là ta.” Công chúa Tấn Dương ngắt lời quý phi: “Chàng ấy cưới Từ A Man cũng là do Từ A Man giống ta.”
Quý phi thở dài: “Người hà tất gì phải tự lừa mình, tin tức do thám tử truyền về lúc đó người cũng biết, lúc hắn thành thân với Từ A Man thì mắt bị thương nên căn bản không nhìn thấy gì, sao có thể coi Từ A Man là người được?”
Ta ngây người.
Ta không hề biết mắt của Ngụy Kỳ từng bị mù, càng không biết Ngụy gia vẫn luôn bị giám sát.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì mọi chuyện đều có dấu vết.
Phụ thân vội vàng cưới thê tử cho Ngụy Kỳ như vậy là vì sợ mắt của chàng không nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên trước tiên phải để lại con nối dõi.
Chỉ ban đêm chàng mới về phòng gặp ta, lúc gặp còn không cho ta thắp đèn, cũng không thích nói chuyện, hơn nữa chuyện chăn gối cũng phần lớn là do ta chủ động.
Ba tháng sau thì có lẽ mắt chàng đã hồi phục được phần nào nên chàng đã ra chiến trường.
Chỉ là chàng đi vội vàng nên chúng ta đều không kịp gặp mặt.
Sau đó, chàng bị thương nặng, ta tìm được chàng từ chiến trường, trong lúc tuyết rơi rất lớn, ngựa của chúng ta cùng ngã xuống.
Ta ôm lấy chàng, gọi tên chàng hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng chàng cũng có chút ý thức, hai mắt động đậy nhưng không mở ra được: “A Man?”
Ta vui mừng khôn xiết: “Là ta.”
“Sao nàng lại ở đây?”
Ta nói: “Họ đều nói chàng chết rồi nhưng ta không tin, cho nên ta đến tìm chàng, may mà ta đã đến.”
Chàng bảo ta đi: “Đừng quan tâm đến ta nữa, nếu không chúng ta đều sẽ chết ở đây.”
Ta ôm chàng chặt hơn, nước mắt rơi lã chã trên mặt chàng: “Ta không đi, cho dù có chết ta cũng phải ở bên chàng.”
Ta nói với chàng, ngày hôm đó chàng chém đứt xiềng xích cho ta, đưa nước cho ta, kể từ lúc đó thì ta đã thích chàng rồi.
Ta thích chàng, nên có chết thì ta cũng không sợ.
Sau đó ta hỏi chàng: “Lúc đó chàng không mở mắt nhìn, sao lại biết là ta?”
Chàng nói đó là trực giác, sau đó chàng nhìn ta thật lâu.
Lúc đó ta tưởng chàng chỉ nhìn thôi.
Bây giờ nghĩ lại, lần đó hẳn là lần đầu tiên chàng thực sự nhìn thấy dáng vẻ của ta.
Mà dáng vẻ của ta lại giống với người trong lòng chàng.
Lúc đó, rốt cuộc chàng đã có tâm trạng như thế nào?
E rằng mãi mãi ta cũng không bao giờ biết được đáp án.
11
Đối với lời nhắc nhở của quý phi, công chúa Tấn Dương không hề lay động.
Nàng ta vẫn kiên quyết muốn kết minh hôn cho ta và Dương Chiêu, hơn nữa còn làm sau sinh thần của nàng ta.
Ta tìm khắp cung điện cũng không thấy hồn phách của Dương Chiêu, nhưng công chúa Tấn Dương lại nói Dương Chiêu quấn lấy nàng ta.
Rốt cuộc là Dương Chiêu quấn lấy nàng ta, hay là tâm ma của nàng ta.
Ta bay ra khỏi cung, Ngụy Kỳ đã dẫn Hắc Hổ rời đi rồi.
Trở về Ngụy phủ, chàng đang mài kiếm, Hắc Hổ nằm bên chân chàng.
Ta bay đến ngồi xổm bên cạnh rồi nhìn chàng, nói với chàng rằng ta ở trong hầm băng của điện công chúa, công chúa Tấn Dương muốn gả ta cho Dương Chiêu, còn muốn đem hài tử của chúng ta cho Dương Chiêu làm tử nữ.
Ta nói ta không muốn làm phu thê với Dương Chiêu, hắn cũng là người đáng thương, chúng ta không nên bị trêu đùa như vậy.
Nhưng chàng vẫn không nghe thấy.
Ta hơi mệt nên bay đến bên giường rồi nằm xuống.
Khi tỉnh lại, ta cảm thấy mệt mỏi đã giảm bớt đôi chút.
Lạ thật, chẳng lẽ ma cũng cần ngủ sao?
Ta mở mắt ra, phát hiện không biết từ lúc nào mà Ngụy Kỳ đã ngủ bên cạnh ta, chàng đối diện với ta, hơi thở phả vào mũi ta.
Chết mười mấy ngày rồi, ta vẫn luôn bay lơ lửng bên cạnh chàng, đây là lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau.
Đột nhiên ta nhận ra, sức lực của ta khôi phục là vì ta đã hấp thụ dương khí của chàng.
Nhưng như vậy sẽ khiến chàng suy yếu đi.
Ta bay ra ngoài, trời vẫn còn tối, tuyết vẫn đang rơi.
Ở góc sân viện, nhị ca đang đốt hương nến vàng mã, miệng còn lẩm bẩm: “A Man, mau đến ăn cơm. A Kỳ không chịu thừa nhận muội đã chết, nếu ta không đốt đồ cho muội thì trời lạnh thế này sao muội chịu nổi.
“Chúng ta đã lật tung cả Thiên Đô thành mà vẫn không tìm thấy muội, muội có ăn no mặc ấm thì báo mộng cho chúng ta, nói cho chúng ta biết muội đang ở đâu, chúng ta sẽ đi đón muội về.”
Nước mắt ta trào ra, ngày thường tuy huynh ấy cũng nói ta sống quá tùy ý, bảo Ngụy Kỳ quản ta nhưng huynh ấy cũng chưa từng trách mắng hay đối xử tệ bạc với ta.
Bây giờ, huynh ấy sợ ta đói rét, còn nói sẽ đi đón ta.
“Nhị ca, những thứ này ta không nhận được đâu, đừng đốt nữa, huynh mau về phòng đi.” Ta nói với huynh ấy.
Nhưng huynh ấy cũng không nghe thấy.
12
Trời sáng, Ngụy Kỳ phải đi dự tiệc sinh thần của công chúa Tấn Dương.
Trong phòng, chàng thay y gấm.
Khi ở Bắc địa, phần lớn thời gian chàng đều mặc áo giáp và y phục đơn giản, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng mặc y gấm đẹp đẽ như vậy.
Chàng vốn đã tuấn tú, nay lại mặc y gấm, lại có công lao hiển hách, quả là tu lục thiếu niên lăng vân chí, tằng hứa nhân gian đệ nhất lưu.
Một người như chàng, quả thật cần một vị công chúa kim chi ngọc diệp mới xứng lứa vừa đôi.
Nhưng ta vẫn không nhịn được mà ôm lấy chàng.
Chàng cũng là người mà ta trân trọng.
Ngụy Kỳ đang cài đai ngọc ở eo thì đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống ngực.
Giống như, chàng cảm nhận được ta.
Nhưng cuối cùng, chàng vẫn không nhìn thấy gì cả.
Ta theo chàng đến dự tiệc, tiệc sinh thần này thế mà lại được bày ở ngoài trời, xung quanh có than củi và địa long, cho dù là băng giá tuyết rơi cũng không thấy lạnh, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền tài.
Hiện nay thiên tai liên miên khắp nơi nhưng thuế má không giảm, bách tính khổ không kể xiết khiến phản quân nổi lên khắp nơi.
Vốn tưởng rằng qua lần phản quân vây quanh Thiên Đô này thì hoàng gia quý tộc sẽ có chỗ kiêng dè, không ngờ lại càng quá đáng hơn.
Ngụy Kỳ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Các nữ tử e thẹn liếc nhìn chàng, các tử đệ thế gia lần lượt tiến lên chào hỏi chàng.
Công chúa Tấn Dương thấy chàng xuất hiện cũng rất vui mừng, tiệc sinh thần vừa kết thúc thì nàng ta đã trực tiếp kéo Ngụy Kỳ đến điện của mình.
Ngụy Kỳ cũng không từ chối, mặc cho công chúa Tấn Dương nắm tay chàng.
Vừa vào tẩm cung, công chúa Tấn Dương đã đẩy Ngụy Kỳ ngã xuống giường, nàng ta nằm trên ngực Ngụy Kỳ: “A Kỳ, đêm nay ở lại với ta được không?”
Ngụy Kỳ cong môi cười nhẹ: “Được.”
Công chúa Tấn Dương đưa tay cởi đai lưng của chàng nhưng bị Ngụy Kỳ giữ lại: “Công chúa không đi tắm sao?”
Công chúa Tấn Dương sửng sốt: “Chàng chê ta bẩn à?”
Ngụy Kỳ đáp: “Không phải, là hôm nay than củi quá nồng, hơi có mùi.”
Công chúa Tấn Dương ngửi thử trên người mình: “Được, chúng ta cùng đi.”
Ngụy Kỳ nhìn nàng ta: “Công chúa, tai vạch mạch rừng, chúng ta vẫn nên kiềm chế một chút thì hơn, ngày sau còn dài.”
Lúc này Công chúa Tấn Dương mới thôi.
Đợi công chúa Tấn Dương đi tắm, Ngụy Kỳ thu lại nụ cười, lật người bước xuống giường.
Chàng đứng bên giường, im lặng nhìn chiếc giường lớn mềm mại này.
Hôm đó chàng đi vào, ta nằm trên chiếc giường này, trên mặt đắp vải trắng, thậm chí chăn gối hôm nay cũng là chăn gối mà hôm đó ta đã nằm.
Thật sự ta không hiểu công chúa Tấn Dương có sở thích gì mà lại muốn cùng Ngụy Kỳ mây mưa trên chiếc giường ta nằm lúc chết.
Ngụy Kỳ nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì đó.