A Man - Chương 2
5
Ta bay theo Ngụy Kỳ ra ngoài, lúc này trời đã tối.
Chàng đi nhanh hơn lúc đến, gió lạnh kèm theo tuyết rơi xuống hai hàng mi của chàng, đọng thành những giọt nước nhỏ.
Ta nhớ lại ngày thành thân, khi chàng vào phòng cũng có dáng vẻ như vậy, toàn thân lạnh lẽo, mi đọng giọt nước.
Lúc đó, Ngụy gia đã ở phương Bắc ba năm, Ngụy Kỳ cũng đã hai mươi tuổi, nhưng không ai dám gả nữ nhi cho chàng.
Mọi người đều cho rằng Ngụy gia sớm muộn gì cũng bị diệt tộc.
Những năm đó, tử đệ của Ngụy gia chết trận rất nhiều, Ngụy gia rất cần người nối dõi.
Phụ thân của ta thua bạc cần trả nợ mới gả ta vào đó.
Đêm đó, ta căng thẳng nhìn chàng, còn chàng thì lặng lẽ nhìn ta.
Lúc đó, ta còn không biết dung mạo của ta giống với người trong lòng chàng, ta chỉ nghĩ, ta phải làm tốt bổn phận của một thê tử, cùng chàng sinh nhi dục nữ.
Cho nên ta chủ động tiến lên đề nghị cởi y phục cho chàng.
Cuối cùng, chàng hôn ta, giọt nước trên hàng mi của chàng rơi xuống khuôn mặt ta, giống như nước mắt vậy.
Có lẽ, vận mệnh ngay từ lúc đó đã được định sẵn.
“Ngụy thiếu tướng quân, xin dừng bước.” Có người gọi chàng.
Ta và Ngụy Kỳ cùng quay đầu lại, người đến là Trương ngự y ở trong cung, mấy ngày trước khi ta chết, ta từng bị bệnh, ông ấy đã từng chẩn bệnh cho ta.
Nhưng ông ta chưa kịp nói kết quả cho ta biết thì thánh chỉ đã đến.
Trương ngự y hàn huyên một hồi rồi nói: “Vẫn chưa tìm thấy thiếu phu nhân sao?”
Ngụy Kỳ gật đầu.
Vẻ mặt của Trương ngự y lo lắng: “Thiếu tướng quân nên phái thêm người đi tìm, thiếu phu nhân đã có thai, không thể ở bên ngoài quá lâu được.”
Sắc mặt Ngụy Kỳ chấn động: “Ngài nói cái gì?”
“Bảy ngày trước, lão phu đã chẩn bệnh cho thiếu phu nhân, phát hiện ra nàng ấy đã có thai hai tháng rồi, chỉ là lão phu bị nhốt trong cung nên không thể báo cho thiếu tướng quân biết được.”
Ta ngây người lắng nghe, vô thức đặt tay lên bụng mình, ta thế mà… thế mà đã có thai hai tháng.
Ta và Ngụy Kỳ thành thân ba năm, thời gian đầu sau khi thành thân, chúng ta từng có một hài tử, nhưng không lâu sau khi ta cứu chàng từ chiến trường trở về thì bị sảy thai, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Lần này chàng về Thiên Đô thuật chức, chàng cũng muốn đưa ta theo để nhờ các ngự y ở Thiên Đô giúp ta điều dưỡng cơ thể.
Nhưng không ngờ, trước khi chúng ta đến Thiên Đô thì hài tử đã được hoài thai.
Nhưng như vậy chẳng phải là Ngụy Kỳ đã tự tay đưa ta và hài tử vào tay phản quân sao.
Nếu sau này chàng biết được chuyện này, không biết chàng sẽ có tâm trạng như thế nào nữa.
Có phải sẽ bình tĩnh như lần ta sảy thai đầu tiên không.
Hay là chàng sẽ có chút tình cảm đối với ta và hài tử.
Ta nhìn chàng, nhìn thấy tuyết rơi đầy trên vai chàng.
Chàng chậm rãi bước trên con đường dài trong cung, những ngọn đèn dầu mờ ảo trên tường khiến đêm tuyết trở nên mơ hồ, mông lung…
6
Ra khỏi cổng cung, mấy vị phó tướng của chàng đều vây quanh chàng hỏi: “Thiếu chủ, đã hỏi thăm được tin tức của thiếu phu nhân chưa?”
Hóa ra vừa rồi chàng vào cung là để hỏi thăm tin tức của ta.
Ngụy Kỳ lắc đầu: “Hôm đó nàng ấy nhận được thánh chỉ triệu vào cung, các ngươi lập tức dẫn người đi dọc theo đường vào cung để tìm kiếm, ngoài ra còn dán cáo thị có chân dung của nàng ấy, bất kỳ ai cung cấp manh mối đều được thưởng mười lượng vàng.”
Ta nói với chàng, ta đã không còn ở trong thành nữa, ta đang ở chỗ phản quân ở ngoài thành.
Cho dù chàng không có tình cảm với ta, cũng xin hãy vì tình nghĩa phu thê ba năm mà cho ta được nhập thổ vi an.
Ở phương Bắc của chúng ta, nếu người chết không được chôn cất, sẽ không có kiếp sau.
Nhưng chàng không nghe thấy.
Thực ra, chỉ cần chàng suy nghĩ kỹ thì sẽ phát hiện ra vấn đề.
Ví dụ như tại sao phản quân nhìn thấy thi thể cung nữ của công chúa Tấn Dương lại rất hài lòng mà không nảy sinh nghi ngờ.
Là chàng không muốn tin rằng công chúa Tấn Dương đã giết ta sao?
Hay là… chàng không muốn tin rằng ta đã chết, rồi còn bị chàng tự tay đưa đến tay phản quân.
Trở về Ngụy phủ, phụ thân và nhị ca của chàng vẫn đang đợi chàng.
Lần này phản quân vây thành, quân Ngụy gia ở phương Bắc đã ngàn dặm tập kích phối hợp với Ngụy Kỳ đánh bại phản quân.
Phương Bắc khổ hàn, sáu năm trấn thủ biên cương, chiến tranh lớn nhỏ không ngừng, một mạch của họ chỉ còn lại phụ tử ba người.
Ngụy Kỳ nói với họ rằng ta đã có thai, phụ thân và nhị ca cũng rất bất ngờ.
Phụ thân nói ta thông minh, chắc chắn là ta đang trốn ở đâu đó nên chưa biết loạn đã bình, ông ấy bảo Ngụy Kỳ quay về phòng nghỉ ngơi trước.
Hai tháng trấn thủ thành, chàng chưa từng chợp mắt.
Sau khi Ngụy Kỳ rời đi, ta nghe nhị ca nói với phụ thân: “Phụ thân, con nghĩ có thể A Man không còn nữa rồi, hơn nữa người ra tay chính là người trong cung.”
“Cẩn thận lời nói.” Phụ thân quát khẽ: “Bao giờ thì con mới có thể cẩn thận như A Kỳ? Con có biết xung quanh chúng ta có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn không?”
Nhị ca cúi đầu không nói nữa.
Phụ thân cũng lạnh lùng nhìn về hướng hoàng cung.
Họ đều đã đoán được ta đã chết, tại sao Ngụy Kỳ vẫn cho rằng ta còn sống?
7
Ngụy Kỳ trở về phòng của chúng ta, trong phòng có vài bộ y phục của ta, trên bàn có hai đĩa bánh ngọt ta chưa ăn hết và một cuốn sách ta đang đọc dở.
Trước đây ta không biết nhiều chữ, sau khi gả cho Ngụy Kỳ, không phải làm việc nữa nên ta bắt đầu học đọc học viết.
Ta muốn đặt cho mình một cái tên hay, ta không muốn bị người ta gọi là A Man, ở phương Bắc có quá nhiều nữ hài tử tên là A Man, ta muốn có một cái tên của riêng mình.
Trước đây ta cũng để Ngụy Kỳ đặt cho ta một cái tên, chàng là đệ tử thế gia, đọc rất nhiều sách, ta nghĩ cái tên chàng đặt nhất định sẽ rất hay.
Nhưng hôm đó chàng chỉ lo tắm rửa sạch sẽ cho chiến mã của chàng, không để ý mà chỉ nói: “Chẳng phải cái tên A Man cũng rất hay sao?”
Ta không nhắc đến nữa.
Nếu biết mình sẽ chết sớm như vậy, ta nhất định sẽ không kén chọn để có được một cái tên hay mà lại trì hoãn lâu như vậy.
Đến lúc chết mà ta vẫn chưa có cái tên riêng của mình.
Ngụy Kỳ cầm cuốn sách lên xem rồi lại đặt xuống, chàng không thay y phục mà đã nằm xuống giường.
Ta cũng ngủ ở phần giường bên cạnh, không hiểu sao, gần đây ta cũng ngày càng mệt mỏi.
Chẳng lẽ làm ma cũng mệt sao?
Ngụy Kỳ nằm trên giường nhưng không ngủ, chàng ngửi chiếc chăn chúng ta thường đắp, đột nhiên chàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chẳng lẽ là chăn chưa giặt nên có mùi sao?
Ta bay đến ngửi thử nhưng không ngửi thấy mùi gì.
Ta đi ra ngoài tìm chàng, thấy chàng đang nói với một quân sĩ: “Ngươi dẫn thêm mấy người nhanh chóng trở về phương Bắc đón Hắc Hổ đến đây.”
Hắc Hổ là một con sói mà chàng nuôi.
Ta hiểu rồi, nhất định là chàng muốn dùng khứu giác nhạy bén của Hắc Hổ để tìm ta.
Chỉ là thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mùi của ta có còn không?
8
Hắc Hổ được đón đến Thiên Đô vào ngày trước sinh thần của công chúa Tấn Dương.
Trong thời gian này, Ngụy gia đã phái rất nhiều người đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của ta.
Người dân trong thành Thiên Đô cũng đều biết phu nhân của thiếu quân Ngụy gia đã mất tích trong khi chàng trấn thủ thành, có người nói ta lành ít dữ nhiều, có người nói ta bị bọn buôn người bắt cóc.
Nói rằng trong thời gian phản quân vây thành, bọn buôn người đã lợi dụng lúc loạn lạc bắt cóc không ít nữ tử đi bán.
Ngụy Kỳ cũng đã đến doanh trại của phản quân nhưng nơi đó đã bị đốt cháy thành một vùng đất cháy đen.
Công chúa Tấn Dương nói tìm được thi thể của ta thì hãy đốt đi, cũng không biết bây giờ ta đã hóa thành tro chưa?
Nếu vậy thì ta sẽ vĩnh viễn không có kiếp sau.
Ta là một cô nương thích náo nhiệt.
Ta sợ phải tồn tại dưới một hình thức như vậy, chỉ có thể làm một con ma vô hình không chạm vào được thế giới.
Chàng dẫn Hắc Hổ vào phòng, cầm y phục của ta đưa cho Hắc Hổ ngửi.
Ta cũng tràn đầy mong đợi mà nhìn Hắc Hổ, hy vọng nó nhanh chóng tìm thấy ta, cho dù là một thi thể cháy đen cũng được.
Mùa xuân sắp đến rồi, ta chưa từng nhìn thấy mùa xuân ở Trung Châu.
Ngụy Kỳ từng nói mùa xuân ở Trung Châu, cây cối trải dài, núi xanh hiện ra trước mắt, không giống như sự hoang vu ở phương Bắc của chúng ta.
Ta muốn được nhìn thấy một mùa xuân tươi tốt như vậy trước khi siêu thoát.
Hắc Hổ đánh hơi, đột nhiên nó dừng lại, sau đó nó đi một vòng trong phòng, cuối cùng nó nằm xuống bên chân ta, phát ra tiếng rên rỉ buồn bã.
Ta sửng sốt, thử dò xét mà vuốt ve đầu nó: “Hắc Hổ, có phải ngươi nhìn thấy ta không?”
Ta từng nghe nói động vật có thể nhìn thấy hồn ma của con người.
Nhưng Hắc Hổ không quay đầu lại nhìn ta, nó chỉ nhẹ nhàng dùng đầu cọ vào tay ta.
Ta nghĩ nó không nhìn thấy ta nhưng có thể cảm nhận được ta, nó cũng biết rằng ta đã chết.
Nhưng Ngụy Kỳ lại không biết chuyện này, chàng ngồi xổm xuống, nghi hoặc nhìn Hắc Hổ: “Sao vậy?”
Hắc Hổ lại rên rỉ một tiếng, sau đó nó nhẹ nhàng cắn vào cổ tay Ngụy Kỳ, đặt tay chàng lên tay ta.
Nó muốn nói với chàng là ta đang ở ngay đây.
Đang ở trong tay chàng.
Giống như vài ngày trước khi chúng ta đến Thiên Đô, Ngụy Kỳ không muốn ta đi, ta tức giận một mình cưỡi ngựa chạy đến thảo nguyên ngắm sao.
Ban đêm chàng và Hắc Hổ đến tìm ta, ta giận dỗi không chịu về với chàng.
Chàng ngồi xuống bên cạnh ta, cũng không nói lời an ủi gì, vẫn nhàm chán như trước đây.
Hắc Hổ nhìn ta rồi lại nhìn Ngụy Kỳ, cuối cùng nó cắn tay Ngụy Kỳ đặt lên tay ta.
Tuy nó không biết nói nhưng lại hiểu tính người.
Lúc đó ta còn đang giận dỗi nên muốn rút tay về, nhưng Ngụy Kỳ đã nắm chặt lấy tay ta.
Bàn tay thon dài có lực của chàng nắm lấy tay ta, cuối cùng chàng đồng ý: “Ta đưa nàng đi nhưng nàng phải hứa với ta đến đó rồi thì không được chạy lung tung, phải cẩn thận lời nói việc làm, không thể nói…”
Ta vui vẻ đè chàng nằm xuống bãi cỏ khô, hôn nhẹ lên môi chàng: “Được, ta hứa với chàng.”
Chàng nói ta tùy hứng như vậy, nếu ở Thiên Đô sẽ bị người ta cười chê.
Nhưng ta thấy chàng không thực sự cười ta, ánh trăng sao trên bầu trời phản chiếu trong mắt chàng, giống như yêu tinh đang mê hoặc ta.
Ta nghĩ chắc là hài tử đã được hoài thai vào đêm đó.
Ngày hôm đó ta đã thực hiện được hai nguyện vọng, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước vận mệnh.