A Man - Chương 1
1
Ta lơ lửng bay sau lưng Ngụy Kỳ, theo chàng vào điện của Tấn Dương công chúa.
Chàng đi rất vội, tiếng áo giáp kêu leng keng.
Ta mới biết, hóa ra chàng cũng có lúc vội vã muốn gặp một người như vậy.
Ngoài điện gió lạnh thấu xương, trong điện hương ấm nồng nàn.
Công chúa Tấn Dương thấy Ngụy Kỳ đến, lập tức xuống giường nghênh đón, giày tất cũng chưa kịp đi, đôi chân nõn nà giẫm lên tấm thảm dệt bằng lông cừu, nhìn mà khiến lòng người xao xuyến.
Nàng ta nhào vào lòng chàng: “A Kỳ, cuối cùng chàng cũng đến, ta sợ lắm.”
Ta lơ lửng trên không nhìn họ, cảnh tượng họ ở bên nhau thật đẹp.
Ngụy Kỳ tuấn tú, cao lớn, như quỳnh chi ngọc thụ.
Công chúa Tấn Dương sắc nước hương trời, như thần phi tiên tử.
Hơn nữa, họ còn là thanh mai trúc mã.
Nếu không phải vì Ngụy gia công cao chấn chủ, khiến thiên tử nghi ngờ mà bị giáng chức đi Bắc địa thì giờ đây Ngụy Kỳ đã là phò mã rồi.
Bây giờ ta đã chết, họ vừa hay có thể nối lại tình xưa.
Ngụy Kỳ cúi đầu nhìn công chúa trong lòng, chàng lùi lại một bước, khom người hành lễ: “Công chúa không cần lo lắng, phản quân đã hàng, nguy cơ của Thiên Đô đã được giải trừ.”
Công chúa Tấn Dương sửng sốt, hai tay đỡ chàng dậy: “A Kỳ, ở đây chỉ có hai chúng ta, không cần xa lạ như vậy.”
Ngụy Kỳ đứng dậy, vẫn giữ khoảng cách: “Lễ nghĩa quân thần không thể bỏ.”
Công chúa Tấn Dương hỏi chàng: “Chàng có còn trách ta không? Trách ta lúc đó… lúc đó không đứng ra nói giúp chàng?”
Ngụy Kỳ đáp: “Thần không dám, có những chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi.”
Công chúa Tấn Dương lại dựa vào lòng chàng, đôi mắt đong đầy tình ý nhìn chàng, bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve ngực chàng: “A Kỳ, lần này chàng dẹp loạn, Ngụy gia lập đại công, Dương Chiêu cũng đã chết, phụ hoàng sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.”
Dương Chiêu là phò mã của công chúa Tấn Dương, tháng trước khi giữ thành đã chết dưới mũi tên của phản quân.
Còn ta, bảy ngày trước, cũng bị công chúa Tấn Dương giết chết.
2
Bảy ngày trước, Ngụy Kỳ đang giữ thành, trong cung có người đến truyền những gia quyến của triều thần chúng ta vào cung lánh nạn.
Ta và Ngụy Kỳ mới về Thiên Đô hơn một tháng, không quen biết nhiều người trong cung nên ta không muốn đi.
Nhưng nếu ta không đi thì chính là kháng chỉ, Ngụy gia vốn đã bị thiên tử nghi ngờ, ta không muốn khiến Ngụy Kỳ khó xử nên đã dẫn theo thị nữ và thân vệ cùng vào cung.
Ai ngờ nửa đường bị phục kích, thị nữ và thân vệ đều chết thảm, ta bị bịt mũi miệng rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong điện của công chúa Tấn Dương.
Ta nằm trên giường không còn chút sức lực nào, có cung nữ đang thay cho ta bộ trang phục của công chúa.
Công chúa Tấn Dương đưa tay vuốt ve mặt ta, móng tay đeo hộ giáp bôi đầy đậu khấu làm xước mặt ta, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Bắc địa khổ hàn, vậy mà lại có thể sinh ra một mỹ nhân như ngươi.”
Ta vội vàng nói: “Thần thiếp không dám, công chúa là kim chi ngọc diệp, thần thiếp và công chúa khác nhau một trời một vực.”
Nàng ta mỉm cười, hỏi ta: “Phu quân của ngươi có từng nói với ngươi, ngươi có khuôn mặt rất giống bản công chúa không?”
Ta không biết trả lời thế nào, bởi vì ta quả thực có sáu bảy phần giống nàng ta, mà Ngụy Kỳ cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Nàng ta tiếp tục nói: “Bởi vì ngươi có khuôn mặt giống bản công chúa nên chàng ấy mới cưới ngươi, coi ngươi như bản công chúa mà hoan hảo. Nếu không, nữ nhi của tiểu quan như ngươi thì dựa vào đâu mà có thể gả cho chàng ấy.”
Ta ngơ ngác nhìn nàng ta, trong lòng bỗng dưng cảm thấy chua xót.
Trước kia ở Bắc địa ta cũng từng nghe người ta bàn tán như vậy, họ nói Ngụy Kỳ cưới ta là vì ta giống người trong lòng chàng.
Thành hôn với Ngụy Kỳ ba năm nay, chỉ có lúc trên giường thì chàng mới đối xử nồng nhiệt với ta, thời gian còn lại thì chàng không thích nói chuyện lắm.
Cho dù ta có trêu chọc chàng vui vẻ thế nào, chàng cũng chỉ nói một câu: “Đừng làm loạn.”
Hơn nữa, thân phận của ta quả thực không xứng, ta vừa mới sinh ra thì mẫu thân đã mất, không lâu sau thì phụ thân tục huyền.
Họ thậm chí còn không đặt cho ta một cái tên đàng hoàng, đến giờ ta vẫn dùng tiểu danh là A Man.
Cuối cùng, nàng bóp cổ ta, hỏi bên tai ta: “Lúc chàng ấy vui vẻ với ngươi, có gọi tên bản công chúa không?”
Ta nhìn vào đôi mắt đắc ý của nàng ta rồi đáp: “Chàng ấy chưa từng.”
Ta không nói dối, Ngụy Kỳ chưa từng gọi tên nàng ta.
Nhưng cũng chưa từng gọi tên ta.
3
Nhớ đến đây, ta nhìn Ngụy Kỳ, sắc mặt chàng bình tĩnh, không thể nhìn ra được cảm xúc gì.
Ta đã chết bảy ngày rồi, chàng vẫn luôn giữ thành, không biết bây giờ đã phát hiện ra ta mất tích hay chưa.
Lúc này trong điện chỉ có Ngụy Kỳ và công chúa Tấn Dương, công chúa Tấn Dương lại nép mình vào vòng tay chàng như vậy, chàng sắp được toại nguyện rồi.
Nhưng ta thích chàng, từ lần đầu tiên gặp thì ta đã thích chàng .
Hôm đó khi mặt trời mới ló dạng, chàng thiếu niên cưỡi ngựa xông qua sương mù của Bắc địa, dẫn quân xông vào bộ lạc Sắc Lặc bắt chúng ta làm nô lệ, bộ lạc Sắc Lặc bị giết đến mức phải bỏ mặc chúng ta mà chạy trối chết.
Chàng chặt đứt xiềng xích trên chân ta, đưa cho ta một bình nước khi ta sắp chết khát.
Hôm đó có lẽ chàng không nhớ đến nữ tử bẩn thỉu là ta, nhưng ta lại khắc sâu hình bóng của chàng vào trong tim.
“A Kỳ.” Công chúa Tấn Dương nũng nịu gọi một tiếng, hai tay vòng lấy cổ Ngụy Kỳ, nhón chân lên hôn chàng.
Chiếc giường sau lưng họ là chiếc giường ta đã nằm khi chết.
Công chúa Tấn Dương đã giết ta trên chiếc giường này, vậy mà nàng ta lại không hề sợ hãi.
Ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng mặn nồng kiều diễm của họ, vì vậy ta bay ra khỏi điện.
Vừa bay đến cửa, ta lại nghe thấy giọng nói của Ngụy Kỳ: “Hôm đó, nữ tử chết thay công chúa, rốt cuộc là ai?”
Ta giật mình, quay đầu nhìn lại, chàng và công chúa Tấn Dương lại đứng cách nhau một bước.
Sắc mặt của công chúa Tấn Dương hơi tái nhợt: “Sao đột nhiên chàng hỏi đến chuyện này?”
Ta cũng chăm chú lắng nghe, chẳng lẽ chàng đã phát hiện ra ta bị công chúa Tấn Dương giết rồi sao?
Chàng đến để hỏi tội thay ta sao?
Ngụy Kỳ đáp: “Hiện tại ở Thiên Đô thành đã có người biết công chúa vẫn còn sống, thần cho rằng bây giờ nên ban thưởng hậu hĩnh cho gia quyến của nữ tử đã chết thay công chúa, để an ủi lòng dân.”
Thì ra không phải chàng vì ta mà đến, chàng chỉ không muốn để công chúa Tấn Dương bị người ta chỉ trích.
Ta có chút thất vọng.
Hôm đó, công chúa Tấn Dương nghe ta nói câu chưa từng thì ngay lập tức dùng vải trắng siết chết ta.
Ta mặc y phục lộng lẫy nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, trên mặt phủ khăn trắng.
Công chúa Tấn Dương khóc lóc nói ta là thị nữ của nàng, nói ta vì không muốn để nàng phải chịu nhục nên tự nguyện chết thay .
Ta mới biết hóa ra phản quân đã đưa ra điều kiện, chỉ cần đưa công chúa Tấn Dương đến thì bọn chúng sẽ đổi một ít lương thảo cho bách tính trong thành.
Nàng ta sợ hãi, vì vậy đã giết ta, dùng thi thể của ta giả làm nàng, giả vờ thà chết chứ không khuất phục.
Lúc đó, những người có mặt không ai nghi ngờ lời nàng ta nói, trung nô chết thay chủ là chuyện rất bình thường.
Huống hồ, tháng trước ta mới lần đầu tiên theo Ngụy Kỳ đến Thiên Đô, vừa mới vào thành không lâu thì phản quân đã vây thành, không ai quen biết ta.
Sau đó, Ngụy Kỳ được triệu vào cung, thiên tử bảo chàng đưa thi thể của ta đến doanh trại của phản quân, nói công chúa đã lấy cái chết để tỏ rõ chí hướng, thà chết chứ không khuất phục.
Lúc đó, Ngụy Kỳ đã liếc nhìn thi thể của ta một cái nhưng lại không nhận ra ta.
Lúc đó, ta tưởng chàng sẽ nhận ra, dù sao ta và chàng cũng đã là phu thê lâu như vậy.
Năm đầu mới thành hôn, chàng bị thương nặng trên chiến trường, ta đi tìm chàng, trong đống người chết chồng chất, chỉ liếc mắt là đã nhìn thấy chàng.
Nhưng chàng liếc mắt lại không nhận ra ta.
Thi thể ta nằm trên xe ngựa, chàng đi bên cạnh xe ngựa, chúng ta gần trong gang tấc.
Ta lơ lửng bên cạnh chàng, không ngừng cầu xin chàng vén khăn trắng ra xem, xin chàng đừng đưa ta đến chỗ phản quân.
Chàng không nghe thấy, chỉ có tuyết trên trời nhẹ nhàng rơi xuống người ta.
Dọc đường, bách tính Thiên Đô đều khóc lóc, nói công chúa Tấn Dương chết vì nước vì dân, nói công chúa đại nghĩa.
Ngày hôm đó, toàn bộ người dân Thiên Đô thành đều căm hận phản quân, thề không thể để công chúa chết vô ích.
Đến trước doanh trại phản quân, tướng lĩnh phản quân vén khăn trắng trên mặt ta ra xem, rất hài lòng.
Nhưng Ngụy Kỳ chỉ chú ý đến phản quân, chàng vẫn không phát hiện ra thi thể trên xe ngựa là ta.
Phản quân đưa ta đi, chúng nói cho dù là thi thể thì bọn chúng cũng muốn, dù sao đây cũng là công chúa cao quý và xinh đẹp nhất của Đại Chu.
Bây giờ ta cũng không biết thi thể của mình đã như thế nào rồi.
Ta nghĩ chắc là không tốt đẹp lắm đâu.
4
Công chúa Tấn Dương im lặng một lúc rồi đáp lại Ngụy Kỳ: “Nàng ta tên Xuân Vân, người Bình Nam, những chuyện khác thì ta không biết, lát nữa ta hỏi rồi sẽ nói cho chàng biết.”
Khi nói dối nàng ta rất bình tĩnh, không nhìn ra chút dấu hiệu nào của việc nói dối.
Ta tên Từ A Man, mặc dù cái tên này có hơi tùy tiện, ta cũng không thích lắm nhưng ta càng không thích bị gọi là Xuân Vân.
Ngụy Kỳ nghe xong lại nói: “Thần còn có một chuyện muốn hỏi công chúa, nghe nói hôm phản quân công thành, trong cung có truyền triệu thê tử của thần vào cung, không biết công chúa có từng gặp nàng ấy không.”
“Thê tử.” Sắc mặt của công chúa Tấn Dương hơi không vui.
Ngụy Kỳ gật đầu: “Hôm đó thần đi giữ thành, trước khi đi đã dặn nàng ấy ở yên trong phủ không được ra ngoài, nhưng hôm qua thần về phủ đã không thấy nàng ấy và thị nữ hộ vệ đâu nữa.”
“Tuy nàng ấy có phần tùy hứng nhưng không phải là người không biết nặng nhẹ, thần nghĩ trừ khi có chiếu chỉ triệu vào cung, nếu không nàng ấy sẽ không chạy lung tung đâu.”
Công chúa Tấn Dương nhìn chàng: “Phụ hoàng có cho triệu thân quyến của các triều thần vào cung lánh nạn nhưng cũng có người không đến, có người đi được nửa đường thì bị phản quân giết chết, tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ.”
Sắc mặt Ngụy Kỳ trầm xuống, chàng quay người đi ra khỏi điện.
“Chàng đi đâu vậy? Không thể ở lại với ta sao? Ta đã đợi chàng lâu như vậy rồi.” Công chúa Tấn Dương chặn chàng lại.
Ngụy Kỳ đáp: “phản quân vừa mới đầu hàng, thần còn có quân vụ phải xử lý.”
“A Kỳ, đầu tháng là sinh thần của ta, chàng sẽ đến chứ?” Công chúa Tấn Dương nhẹ giọng hỏi.
Ngụy Kỳ nhìn nàng ta, cuối cùng vẫn gật đầu rồi rời đi.
Ta có chút khó chịu, Ngụy Kỳ chưa từng ở bên ta vào ngày sinh thần, chàng luôn đi tuần tra.
Công chúa Tấn Dương cắn môi nhìn theo bóng lưng chàng đi xa: “Người đâu.”
Vài bóng đen như ma quỷ xuất hiện sau lưng nàng ta.
“Đi tìm thi thể của Từ A Man, sau đó đốt sạch, đừng để lại chứng cứ gì.” Nàng ta lạnh lùng ra lệnh.