Mỹ Nhân Cổ - Chương 3
12.
Tạ Thời An ôm ta vào lòng, thỏa mãn thở dài:
“Vân Khê, có nàng rồi, ta chẳng mong cầu gì hơn.”
Tay ta đặt lên ngực hắn.
“Vậy… chàng có sẵn lòng dâng trái tim mình cho ta không?”
Trong các loại cổ, có một loại gọi là Thực Tâm cổ.
Loại cổ này hình dạng như sợi tơ, có thể bò theo da người mà chui vào cơ thể, tiến thẳng đến tim.
Sau đó, nó làm tổ và đẻ trứng ngay trong tim, lấy máu thịt từ tim người làm thức ăn.
Càng ngày, khi cổ trùng lớn lên, người trúng cổ sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn như bị gặm nhấm tim gan mỗi ngày, cho đến khi tim bị ăn sạch.
Tạ Thời An khẽ cười, tiếng cười trầm thấp khiến lồng ngực hắn rung lên:
“Cô nương ngốc, trái tim này của ta, sớm đã trao cho nàng rồi.”
Hôm nay, trên người hắn đặc biệt xông hương, một mùi thơm nhàn nhạt, thanh tao len lỏi trong khứu giác của ta.
Mùi ấy giống như ngọn núi tuyết giữa ngày đông, lại như hương thông xanh mỗi sớm mai.
Tạ Thời An tuy là một thư sinh, nhưng từng học võ vài năm, thân hình gầy gò mà rắn chắc.
Thật đáng tiếc.
Gương mặt này, thân thể này, đều là những gì ta từng thích nhất.
Ta buông tay, vòng qua eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn.
Tạ Thời An, phải làm sao đây?
Ta có chút không nỡ để ngươi chết nhanh như vậy.
“Tam gia, Tam gia, Tam phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
Tiểu nha hoàn bên cạnh Diệp Uyển Thanh hốt hoảng chạy vào, mang theo một luồng gió lạnh.
Nhìn thấy ta và hắn đang ôm nhau, nàng ta lập tức quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu:
“Tam gia, Tam phu nhân lại phát bệnh đau đầu, ngất đi rồi!”
Tạ Thời An buông ta ra, cau chặt mày:
“Phỉ Thúy, ngươi càng ngày càng không có phép tắc!”
Thì ra nàng ta tên Phỉ Thúy, dáng dấp cũng không tệ.
Ừm, sức tát người cũng rất đau.
13.
“Tam gia, phu nhân đau đến ngất xỉu rồi, ngài mau đi xem đi!”
Tạ Thời An khó xử nhìn ta, một lúc lâu sau mới đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta:
“Ở trong phòng ngoan ngoãn chờ ta, ta sẽ quay lại ngay.”
Phỉ Thúy lẽo đẽo theo sau hắn, trước khi ra cửa, còn ngoảnh đầu lại nhìn ta cười khẩy đầy khiêu khích.
Ngoài trời gió lớn, ta khép cửa lại, nửa nằm trên ghế quý phi, lúc này mới có thời gian quan sát kỹ căn phòng này.
Quả nhiên là xa hoa lộng lẫy, hơn hẳn viện nhỏ ở nông thôn của ta gấp trăm lần.
Chỉ là nơi này quá lớn, trống trải lại lạnh lẽo.
Ta đưa tay chạm lên ngực, cảm giác ở đây, giống hệt căn phòng này, trống rỗng vô cùng.
Nam nhân, vì sao lại thích lừa dối đến thế?
“Di nương, nô tỳ mang cơm đến cho người đây.”
Nỗi buồn của ta chưa kịp kéo dài quá lâu.
Một nha hoàn với đôi mắt hồ ly mang theo hộp thức ăn đẩy cửa bước vào.
Nàng tên là Đậu Khấu, nói rằng từ giờ sẽ trở thành nha hoàn thiếp thân của ta.
Vừa bày đĩa lên bàn, Đậu Khấu vừa kín đáo quan sát ta.
Trên bàn là một đĩa dưa muối, một bát cháo kê, cùng một chiếc bánh bột ngô màu vàng nâu.
Chiếc bánh ấy thậm chí còn hằn rõ một hàng dấu răng, không biết là ai vừa cắn dở.
Thấy ta nhìn đĩa dưa muối mà không nói lời nào, Đậu Khấu mỉm cười, giải thích:
“Tam phu nhân nhân từ, sợ rằng nếu nương tử ăn ngay sơn hào hải vị, dạ dày sẽ không chịu nổi.”
“Vì vậy đặc biệt chuẩn bị món ăn đạm bạc này để nương tử thích nghi mấy ngày, tránh bị khó chịu.”
“Tam phu nhân đúng là lòng dạ Bồ Tát, không ai có thể tốt hơn nàng ấy!”
“À, nghe nói hôm nay Tam phu nhân lại bị tái phát bệnh đau đầu, Tam gia lo lắng không yên, đang tự tay đút thuốc cho nàng ấy tại chính viện.”
Nha hoàn của Tạ phủ quả nhiên đều khéo mồm khéo miệng như nhau.
Nhưng ta vốn quen sự yên tĩnh, không thích sự ồn ào trong viện này.
Thấy ta cúi đầu, im lặng không nói gì, Đậu Khấu có vẻ không cam tâm:
“Di nương, dựa theo quy củ, sáng mai người phải đến kính trà Tam phu nhân đấy.”
“Người là xuất thân bần hàn, tự nhiên không hiểu quy củ.”
“Người yên tâm, tối nay ta sẽ dạy người cẩn thận.”
“Bao giờ học được kính trà, chúng ta mới được đi ngủ.”
14.
Đậu Khấu ngồi bên cạnh khoảng một khắc, rồi đứng dậy thu dọn hết thức ăn trên bàn.
Sau đó, nàng ta ra ngoài hô lớn một tiếng, lập tức có hai bà tử lực lưỡng bước vào.
Một người tay cầm roi, người kia ôm một chiếc hộp gỗ.
Trong hộp là một hàng kim bạc sáng lấp lánh.
“Di nương, bắt đầu thôi.”
Đậu Khấu có vẻ hứng thú, hai bà tử cũng như hổ đói rình mồi.
Ta sờ vào hai con cổ trùng cuối cùng trên người mình, không nhịn được mà thở dài.
Thôi, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.
Đêm đó, ta bị bọn họ hành hạ đến mức muốn kiệt sức.
Phải đội một bát nước để tập đi, tập quỳ.
Chỉ cần ta không phối hợp, mụ già kia sẽ dùng kim đâm vào ngón tay ta.
Ta nén giận, cắn răng chịu đựng, cùng họ giằng co cả đêm.
Cho đến khi hai bà tử đứng không vững, liên tục gật gù vì buồn ngủ.
Đậu Khấu chống cằm ngồi trên ghế, đầu gật liên tục, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất vì mệt.
Thấy sắc mặt ta khó coi, Đậu Khấu cuối cùng cũng phất tay:
“Được rồi, học đến đây là tạm đủ. Di nương nhanh đi ngủ đi, nhớ kỹ giờ Mão phải dậy đến thỉnh an Tam phu nhân đấy.”
Ta nằm úp sấp trên giường, vừa mệt vừa đói, cơ thể ê ẩm từng cơn, đôi chân dường như chẳng còn là của mình nữa.
Chỉ vừa nhắm mắt lại, trời đã sáng.
Đậu Khấu đứng bên cạnh, tay cầm một bộ váy màu hồng nhạt.
Thấy ánh mắt ta lướt qua chiếc váy, nàng ta mím môi cười khẽ:
“Theo quy củ, hôm nay là ngày đầu tiên Di nương nhập phủ, cần phải đến bái kiến phu nhân.”
“Di nương có lẽ không biết, tiểu thiếp không được mặc màu đỏ.”
“Người chỉ là thông phòng, địa vị còn thấp hơn cả thiếp thất.”
“Cho nên váy của người, chỉ có thể hơi mang chút sắc đỏ mà thôi~”
15.
Trong đại trạch, quả thực chẳng có gì thú vị.
Mỗi người đều nói năng kiểu mỉa mai châm chọc, trên mặt cười nhưng trong lòng lại hận không thể nhào lên cắn ngươi một cái.
Chẳng trách Tạ Thời An không muốn ở lâu trong phủ.
Ai lại thích mỗi ngày vừa mở mắt đã phải đối diện với vô số gương mặt giả tạo chứ?
Nhưng hắn không thích, sao còn kéo ta đến nơi này làm gì?
Đậu Khấu giúp ta chải đầu, động tác thật chẳng thể gọi là dịu dàng.
Chải xong, nàng lại thoa vài lớp phấn son lên mặt ta.
Làn da vốn trắng mịn của ta giờ bị phủ kín một lớp phấn dày cộm, cảm giác chỉ cần mở miệng nói là phấn sẽ rơi xuống.
Đôi môi bị tô đỏ thẫm, trông chẳng khác nào yêu quái ăn thịt người.
Nhìn gương đồng phản chiếu khuôn mặt đậm son phấn của mình, ta nghĩ thầm:
Ừm, cũng khá giống bà mối ở thanh lâu nghênh đón khách khứa qua lại.
Đậu Khấu hài lòng gật đầu, vừa ngáp vừa vịn lấy cánh tay ta:
“Di nương, nhanh lên, không được để Tam gia và Tam phu nhân chờ lâu!”
Trời vừa hửng sáng, chiếc váy Đậu Khấu chuẩn bị cho ta mỏng manh vô cùng.
Ta đứng dưới hành lang chính viện, gió lạnh thốc thẳng vào da thịt, buốt tận xương tủy.
Thật là lạnh.
Ánh sáng ngày càng rõ, trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Phỉ Thúy vén rèm cửa nhìn thấy ta, thoáng giật mình, sau đó chỉ tay về phía Đậu Khấu:
“Ngươi thật là đồ tiểu nha hoàn nghịch ngợm.”
Đậu Khấu tinh quái nháy mắt với nàng:
“Tỷ tỷ tốt, ta chẳng phải chỉ làm theo lời tỷ dặn thôi sao!”
Rèm cửa được vén lên, hơi ấm trong phòng phả ra khiến ta không khỏi nheo mắt lại.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đậu Khấu đẩy vào trong phòng.
Đầu gối bị ai đó thúc nhẹ, đến khi ta nhận ra thì mình đã quỳ trên sàn.
16.
Diệp Uyển Thanh và Tạ Thời An đang ngồi một trái một phải trên giường, trông như một đôi phu thê ân ái bình thường.
Khi nhìn rõ mặt ta, Tạ Thời An thoáng sững lại, sau đó lộ vẻ khó chịu:
“Sao lại hóa thành bộ dạng này?”
Đậu Khấu vội cúi chào, tranh lời đáp:
“Di nương chắc là lần đầu thấy nhiều trâm cài, vòng ngọc như vậy, cái gì cũng thích.”
“Ngay cả son phấn cũng muốn bôi hết lên mặt, nô tỳ thật sự không ngăn nổi…”
Tạ Thời An lập tức đen mặt.
Diệp Uyển Thanh nắm tay hắn, liếc hắn một cái đầy hờn dỗi:
“Phu quân, đây là lỗi của chàng.”
“Chắc chắn trước đây chàng đã bạc đãi muội muội, nên nàng ấy mới thành ra như vậy.”
Tạ Thời An nhìn ta chằm chằm một lúc, rồi quay đầu đi, vẻ mặt chán ghét:
“Thôi được rồi, đừng quỳ nữa, mau kính trà đi.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn:
“Hôm qua bị bọn họ bắt quỳ cả đêm, giờ chân tay tê rần, không đứng dậy được.”
“Đậu Khấu, ngươi hầu hạ chủ nhân như vậy sao?”
Lông mày lá liễu của Diệp Uyển Thanh nhướn lên, định mở miệng quở trách, nhưng bị Tạ Thời An ngăn lại:
“Uyển Thanh, người do nàng dạy, ta tin tưởng.”
“Nàng ấy đã vào phủ, tất nhiên phải giữ đúng quy củ trong phủ.”
Diệp Uyển Thanh mỉm cười, lông mày giãn ra, vẻ mặt đầy vui vẻ:
“Phu quân, cảm tạ chàng đã thấu hiểu cho ta.”
Hai người nắm tay nhau, đối diện mà nhìn, như thể trong mắt chỉ có đối phương.
Ta thật sự không hiểu Tạ Thời An.
Hắn tốn bao công sức sắp xếp để đưa ta vào phủ, chỉ để ta nhìn thấy hắn và Diệp Uyển Thanh ân ái, vợ chồng hòa thuận?
17.
Vì ta không chịu kính trà, Tạ Thời An phạt ta đóng cửa suy ngẫm ba ngày.
Tối qua ta chưa ăn gì, đến tối nay thực sự đói không chịu nổi.
Trước đây đã biết vào Tạ phủ chẳng dễ dàng, nhưng không ngờ còn có thể đói bụng như thế này.
Khi ta đang định lén chuồn ra ngoài tìm chút gì đó ăn, Tạ Thời An xuất hiện.
Hắn vừa vào cửa đã ôm chầm lấy ta, vẻ mặt xót xa:
“Vân Khê, nàng chịu khổ rồi.”
?
Người ta nói nữ nhân hay thay đổi, nhưng ta cảm thấy nam nhân còn thay đổi nhanh hơn.
Tạ Thời An rút khăn tay ra, cẩn thận lau sạch phấn son trên mặt ta:
“Nhìn thuận mắt hơn rồi.”
“Nàng vẫn đẹp nhất khi như thế này.”
“Ta biết nàng không thích mấy thứ vàng bạc tầm thường ấy, sáng nay hóa thành bộ dạng đó, chẳng phải chỉ để chọc tức ta sao?”
“Nàng nha, Uyển Thanh dù gì cũng là chính thê, nàng nên dành cho nàng ấy sự tôn trọng và thể diện cần có.”
“Xem như vì ta, có được hay không?”
Đáp lại hắn là tiếng bụng ta sôi ùng ục liên tiếp.
Nghe nói ta chưa ăn gì, ánh mắt Tạ Thời An lập tức lạnh xuống:
“Vân Khê, nàng định dùng tuyệt thực để ép ta sao?”
“Sao nàng không hiểu nỗi khổ tâm của ta?”
“Chỉ khi trước mặt Uyển Thanh cho nàng ấy đủ mặt mũi, nàng ấy mới không làm khó dễ nàng.”
“Mọi việc ta làm, đều là vì nàng, sao nàng không thể hiểu?”
Tạ Thời An trước mắt ta lúc này, thực sự xa lạ.