36 Giờ Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ - Chương 3
6
“Dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, mọi người chỉ xem thôi là được. Cất điện thoại đi, đừng chụp hình, đừng quay video, chừa lại chút mặt mũi cho anh ta.”
Tôi vừa dứt lời, khách mời xung quanh tuy nhìn nhau đầy tò mò, nhưng cũng ngoan ngoãn cất điện thoại đi.
Tôn Thời Tuấn bị bạn bè chung của chúng tôi giữ chặt.
Mẹ chồng khóc đến mức suýt ngất, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Khi khung chat WeChat được chiếu lên màn hình lớn, tôi nhìn thấy mặt Đồng Duyệt Nhiên trắng bệch, cô ta đứng dậy định rời đi.
“Làm phiền cô ngồi xuống, vở kịch hay chỉ vừa mới mở màn, sao đã vội đi rồi?”
Tất cả khách mời đều quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Đồng Duyệt Nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu ngồi xuống lại.
“Nên bắt đầu từ đâu đây?”
Tôi nhìn về phía Tôn Thời Tuấn.
Giờ phút này, nếu có thể thoát ra, chắc hẳn anh ta sẽ lao đến giết tôi ngay lập tức.
Nếu bắt đầu từ câu chuyện tình yêu thuở ban đầu, có lẽ tôi sẽ không kìm được mà rơi nước mắt.
“Mật khẩu khóa màn hình của anh là ngày cưới của chúng ta và sinh nhật con. Em nên khen anh thâm tình, hay là nói anh ngu ngốc?”
Trên màn hình lớn, lịch sử chuyển khoản trượt dần xuống.
Suốt một năm rưỡi qua, từng ngày lễ lớn nhỏ, anh ta đều chăm chỉ gửi tiền cho cô ta.
Không cần ghi chú gì cả, nhưng những con số 1314 (một đời một lòng), 520 (anh yêu em), còn hơn vạn lời tỏ tình.
“Đây chính là chồng tôi, người mà đến một bó hoa cũng chẳng nỡ mua cho vợ.”
Tôi nhìn chằm chằm về phía Đồng Duyệt Nhiên, cô ta cúi gằm, chỉ mong mình có thể biến thành không khí ngay lúc này.
“Bốn mươi bảy ngàn chín trăm sáu mươi tệ, một đồng cũng không thiếu, vui lòng chuyển lại cho tôi.”
Tôi bật cười nhìn mẹ chồng đứng dưới sân khấu, bà ta tức giận trừng mắt nhìn tôi, miệng lẩm bẩm nguyền rủa.
Tôn Thời Tuấn đã buông xuôi, cúi gục trên bàn, mặt mày xám xịt.
Có lẽ đây là khoảnh khắc nổi bật nhất trong cuộc đời anh ta.
“Bản sao kê cuộc gọi trong nửa năm qua cho thấy, mỗi tháng hai người gọi cho nhau ít nhất năm, sáu chục cuộc, trung bình hơn bốn mươi phút một lần.”
“Tôn Thời Tuấn, em rất tò mò, ngay cả thời gian gọi video cho con anh cũng không có, vậy thì anh lấy đâu ra thời gian để ngoại tình?”
Khi lịch sử chi tiêu hiện lên từng dòng một, sắc mặt mẹ chồng đen như than.
Bà ta vốn keo kiệt cả đời, hận không thể bẻ đôi một đồng mà tiết kiệm.
Chồng bà ta mất sớm vì bệnh tật, khoản tiền viện phí đến khi Tôn Thời Tuấn tốt nghiệp đại học mới trả hết.
Bà ta không có công việc ổn định, cũng chẳng có lương hưu.
Tôi biết bà ta luôn lén lút dành dụm một chút tiền riêng từ quỹ sinh hoạt của gia đình, thậm chí còn muốn từ từ gặm nhấm cả hồi môn của tôi.
Giờ đây, khi biết con trai mình dám vung hai, ba ngàn tệ để mua một chiếc váy cho nhân tình, không biết bà ta cảm thấy thế nào?
Chúng tôi đang ở trong một căn hộ cũ mua lại.
Tôi và Tôn Thời Tuấn làm việc ngày đêm, tích cóp từng đồng để trả tiền đặt cọc, cả nhà bốn người chen chúc suốt ba, bốn năm trời.
Mãi đến năm ngoái, chúng tôi mới mua thêm một căn hộ cho mẹ chồng, để bà ta dưỡng già.
Bà ta luôn bảo tôi phải thông cảm cho chồng.
Mà người bà ta cần tôi thông cảm, lại là một kẻ đang ném tiền như nước vào người phụ nữ khác.
“Đồng Duyệt Nhiên, cô mới ngoài hai mươi, cô thấy anh ta có gì đáng để mình lao vào thế?”
Tôn Thời Nguyệt ngây người, quay phắt lại nhìn cô ta.
“Sao lại là cô ấy?”
Tôi nhếch môi, cười nhạt.
“Mười năm trước, nếu cô để mắt đến anh ta, tôi còn có thể hiểu được. Khi đó, anh ta trẻ trung phong độ, lại rất biết nắm bắt tâm lý người khác.”
Bàn tay tôi vốn hơi run, giờ phút này lại hoàn toàn lạnh lẽo, vững vàng.
Tôn Thời Tuấn từng có một thời tuổi trẻ đầy mê hoặc.
Anh ta từng điển trai, hài hước, rất biết dỗ dành người khác, bởi vì anh ta quá giỏi nhìn sắc mặt mà hành xử.
Lần đầu tiên đến nhà tôi, trong tay chỉ có hai túi hoa quả.
Nhưng ngay từ giây phút bước vào cửa, anh ta đã bận rộn không ngừng, loay hoay làm đủ mọi việc trong nhà.
Mẹ tôi rất có ấn tượng tốt với anh ta, còn khen rằng: “Thằng bé này có mắt nhìn, khác hẳn bọn trẻ bây giờ.”
Nhưng sau mười năm hôn nhân, anh ta không còn như thế nữa.
Anh ta chưa từng rửa một cái bát.
Bình dầu đổ ra cũng chẳng buồn dựng lại.
Về đến nhà, vứt quần áo bẩn lung tung, rồi ngã lăn ra ghế sô pha, dính chặt như bùn nhão, nghịch điện thoại.
Anh ta luôn nói mình mệt mỏi, công việc đấu đá khiến anh ta kiệt sức.
Nhưng ai mà chẳng vậy chứ?
Có con rồi, anh ta chỉ biết than rằng áp lực lớn hơn, nhưng lại chẳng nhận ra rằng, trong suốt quá trình con trưởng thành, vai trò của anh ta—một người cha—hoàn toàn trống rỗng.
Lúc con ngoan ngoãn không quấy khóc, thì mới chịu bế một cái cho có lệ.
7
“Người đàn ông này, khi kết hôn với tôi, đã hứa sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc.”
“Nhưng cuối cùng, khi tôi phải một mình nuôi con chẳng khác nào góa bụa, anh ta lại thảnh thơi vui vẻ lăn lộn với một người phụ nữ khác.”
Tôi nhìn về phía mẹ chồng.
Bà ta thở dốc nặng nề, đấm ngực dậm chân, đến mức ngã ngồi xuống đất.
Tôi quét mắt nhìn quanh.
Hơn hai mươi bàn tiệc, trong đó có không ít đồng nghiệp và bạn bè của Tôn Thời Tuấn.
Có lẽ tôi là người cuối cùng biết chuyện này.
Nhưng nếu đã bắt đầu vở kịch này, thì chi bằng xé luôn tấm màn che đậy cuối cùng của nhà họ Tôn.
Tôi liếc nhìn chú rể Giang Đồng, người đàn ông hiền lành, chất phác.
Sau đó, ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt đang cố nín khóc của Tôn Thời Nguyệt.
Chiếc váy cưới trắng tinh trên người cô ta cũng không thể che đi phần bụng hơi nhô lên.
Có lẽ cô ta đã đoán được tôi sắp nói gì, hoảng sợ đến mức liên tục lắc đầu.
Nhưng lời nói của tôi đã thốt ra.
“Chắc hẳn mọi người đều biết hôm nay là song hỷ lâm môn.”
“Chỉ tiếc là, đứa bé này không phải của chú rể.”
Lễ cưới mà cô ta kiêu ngạo đòi tổ chức hoành tráng bao nhiêu, thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu.
Tôi thừa nhận, hôm nay là ngày mà tâm trạng trả thù của tôi lên đến đỉnh điểm.
Một ngày tồi tệ đến thế, đã là người nhà họ Tôn, thì chẳng ai được yên ổn cả.
Tôn Thời Nguyệt khóc lóc thảm thiết, nhưng cũng không giữ nổi Giang Đồng, người đã tức giận đến mức bỏ đi ngay giữa lễ cưới.
Tại sao cô ta chơi bời chán chê rồi, lại có thể giả vờ ngoan ngoãn để tìm một người đàn ông hiền lành làm chỗ dựa?
Trên đời này, không phải người đàn ông hiền lành nào cũng kém may mắn đến mức bị lừa gạt.
Hiện trường hỗn loạn.
Khi tôi thoát ra khỏi mẹ chồng nhờ sự giúp đỡ của vài người bạn, Đồng Duyệt Nhiên đã lặng lẽ chuồn mất.
Tôn Thời Tuấn mắt đỏ ngầu, nghiến răng lao thẳng về phía tôi.
Tôi không chút do dự, giáng cho anh ta một cái tát trời giáng.
Anh ta sững sờ tại chỗ, đưa tay ôm mặt, nhìn tôi đầy không thể tin nổi.
Buồn cười.
Tôi bế đứa con nặng hơn chục ký suốt ngày, cái tát này đủ lực lắm.
Bàn tay tôi nóng rát.
Tôi nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng.
“Tất cả bằng chứng tôi đã lưu lại rồi. Anh về nhà thành thật khai báo, có lẽ tôi sẽ vì con mà tha thứ cho anh một lần.”
Anh ta cắn chặt răng, không nói gì, chỉ đứng yên một chỗ.
Tôi không muốn phí lời thêm, quay người lên xe.
Vừa khởi động động cơ, anh ta mở cửa xe, chui vào.
Cả quãng đường, không ai nói một lời.
Về đến nhà, tôi thay giày.
Anh ta bỗng quỳ phịch xuống đất.
Tôn Thời Tuấn khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, liên tục van xin tôi tha thứ.
Anh ta thề độc, nói rằng mình sai rồi, rằng trên đường về đã vô cùng hối hận.
Tôi lười nghe, nhưng vẫn phải diễn tiếp.
Lặng lẽ bật chế độ ghi âm trên điện thoại.
Tôi giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống bàn ăn.
“Tha thứ thì được thôi. Nhưng phải nói rõ mọi chuyện. Anh cũng không muốn tôi ôm mối nghi ngờ này cả đời đúng không?”
Anh ta im lặng vài giây, sau đó kéo ghế, ngồi đối diện tôi.
Việc đầu tiên, tất nhiên là đòi lại tiền.
Tôi cầm điện thoại của anh ta, gọi thẳng cho Đồng Duyệt Nhiên.
Cô ta bắt máy ngay lập tức.
“Tôi là vợ của Tôn Thời Tuấn. Số tiền anh ta đã tiêu cho cô, tôi sẽ tính toán từng xu. Tôi sẽ gửi danh sách ngay sau đây, năm giờ chiều nay phải chuyển lại.”
Cô ta chỉ đáp một chữ: “Được.” Rồi dập máy.
Tôi kiểm tra sao kê, đối chiếu dòng tiền từ tài khoản ngân hàng của anh ta.
Cộng đi cộng lại, tổng cộng là chín mươi tám ngàn tệ.
Tôi để anh ta tự gửi tin nhắn thoại cho cô ta.
Anh ta run rẩy ấn giữ nút ghi âm, giọng khàn đi:
“Chín mươi tám ngàn, trước năm giờ chiều chuyển lại.”
Buông điện thoại xuống, cả người anh ta như bị rút cạn sức lực, ngồi bệt xuống ghế.
Bước tiếp theo, tôi bắt đầu tổng hợp lại hành tung của anh ta trong suốt một năm qua.
Tôi hỏi anh ta quen cô ta từ bao giờ.
Anh ta nói mấy năm trước đã kết bạn WeChat, nhưng lúc đó không liên lạc gì.
Mãi đến năm ngoái, khi cô ta đi tìm việc, chủ động nhắn tin hỏi han, hai người mới bắt đầu gặp gỡ.
Càng nghe chi tiết, tôi càng muốn vào bếp lấy dao.
MÃ SĂN SUPER SALE 3.3
– Mã ưu đãi độc quyền cho Fan của Metruyen
– ÁP GẦN NHƯ TOÀN SÀN
– MÃ ĐÃ CÓ HIỆU LỰC NHAAAA
💥 Giảm 70K đơn từ 300K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoCL?cc
2 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoCG?cc
💥 Giảm 50K đơn từ 200k
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5QoyV?cc
2 🌿 https://s.lazada.vn/s.59Yiv?cc
3 🌿 https://s.lazada.vn/s.59YRX?cc
4 🌿 https://s.lazada.vn/s.59YRx?cc