Sau Khi Hắn Thay Lòng Đổi Dạ - Chương 3
Dù là như vậy, Chiến gia vẫn không ai dám nói lời xấu trước mặt ta.
Ta biết từ lâu họ không hài lòng với ta, nhưng giờ nghe Trần thị nói những lời này, lửa giận trong lòng ta càng bùng lên.
“Đại phu nhân,” ta không còn gọi bà là “nương”, sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi, “có vẻ như bà đã quên, của hồi môn của ta còn nhiều hơn toàn bộ gia sản của Chiến gia cộng lại. Thay vì lo lắng cho cuộc sống của ta và Vân Thư sau này, chi bằng hãy bận tâm làm sao quản lý sổ sách của Chiến gia cho tốt hơn.”
“Bảo sao là thiên kim của Hầu phủ, ăn nói chẳng kiêng dè chút nào.” Tưởng thị đứng bên cạnh lên giọng mỉa mai, “Vũ Đường, đừng trách cô mẫu nói thẳng. Chúng ta vẫn luôn tin vào đạo ‘gả gà theo gà, gả chó theo chó’. Huống hồ, vì con, Lăng Tiêu đã không cưới cô gái ấy vào cửa. Sao con không có chút độ lượng của một chủ mẫu vậy?”
“Cô mẫu à, người không hiểu con, con cũng chẳng trách người đâu. Dù sao ai cũng biết hậu viện của dượng có hơn chục tiểu thiếp, chắc hẳn người rất tận hưởng cuộc sống không có phu quân bên cạnh. Nếu không, sao người lại nói ra được những lời này.”
“Ngươi!” Tưởng thị đập bàn, ngón tay run rẩy chỉ vào ta, còn ta thì không chút sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bà.
Trần thị bước lên đứng giữa, nắm lấy tay ta, nói với vẻ đầy thành ý: “Vũ Đường, chúng ta nói những điều này là vì muốn tốt cho con. Con là thiên kim của Hầu phủ, nhưng mẹ cũng phải nói một câu khó nghe. Với tính cách của con, trong cả kinh thành này, chỉ có Lăng Tiêu mới bao dung nổi con thôi. Nếu con thật sự hòa ly với hắn, sau này con còn tìm đâu ra một nam nhân như vậy?”
Ta rút tay ra không một chút lưu tình, quay sang nhìn nha hoàn của mình, Thược Dược. Nàng lập tức hiểu ý.
Thược Dược bước lên trước hai người họ, cung kính nói:
“Hai vị phu nhân, tiểu thư nhà chúng tôi cần nghỉ ngơi, e là không thể tiếp tục trò chuyện cùng các vị được nữa. Kính mong hai vị trở về.”
Hành động của Thược Dược khiến cả hai người tức giận không thôi.
Tưởng thị chỉ vào ta, lớn tiếng:
“Tô Vũ Đường! Con vẫn chưa hòa ly với Lăng Tiêu, hiện tại con vẫn là con dâu của Chiến gia chúng ta! Sao con dám đuổi chúng ta đi? Chúng ta dù sao cũng là trưởng bối của con!
Huống chi, ta đã gặp vị Phương cô nương kia rồi. Nàng ta hoàn toàn khác con. Con chưa bao giờ nghĩ rằng vấn đề nằm ở con sao? Lăng Tiêu thay đổi như vậy cũng là vì con! Con không chịu tự xem lại mình, còn quay ngược lại đổ lỗi cho người khác!
Con là một nữ nhân không thể sinh con, không sinh được cho Chiến gia một đứa con trai nào. Lăng Tiêu tìm nữ nhân khác bên ngoài thì có gì sai?”
Nhìn bộ dạng giận dữ đến mất lý trí của Tưởng thị, ta chợt nhớ lại khi ta vừa sinh Vân Thư xong, được báo rằng từ nay không thể mang thai nữa, Chiến gia đã lạnh nhạt thế nào.
Chỉ có Chiến Lăng Tiêu là vui vẻ, ôm lấy Vân Thư và nói:
“Không sao cả. Từ nay chúng ta chỉ cần dồn hết yêu thương cho Vân Thư là đủ rồi.”
Không ai trong Chiến gia nhắc lại chuyện đó nữa.
Nhưng không ngờ giờ đây, điều đó lại trở thành thanh kiếm mà họ dùng để đâm vào ta. Nhưng họ đã quên mất một điều.
Ta không thể sinh con trai cho Chiến gia, chẳng lẽ họ quên rằng đó là vì ta đã cứu con trai của Tưởng thị khi cậu ta bị rơi từ trên lầu cao xuống?
Ta đã không còn lời nào để nói về sự lạnh lùng này.
“Phải rồi! Ta không thể sinh con trai cho Chiến gia nữa. Nhưng chẳng lẽ các người quên rằng đó là vì ta cứu con trai của các người sao?
Còn nữa, Tô Vũ Đường ta sẽ không bao giờ nhẫn nhịn vì một nam nhân. Không có Chiến Lăng Tiêu, ta vẫn sống tốt.
Nếu các người thích con trai đến vậy, thì mau khuyên Chiến Lăng Tiêu hòa ly với ta, để hắn cùng Phương Thanh sinh con, sinh càng nhiều càng tốt. Hắn còn trẻ, hãy để bọn họ sinh thêm vài đứa con trai cho Chiến gia đi!”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ta, Tưởng thị bật cười mỉa mai, châm chọc:
“Nhà mẹ đẻ của ngươi giờ chẳng còn ai, ngươi thật sự nghĩ mình vẫn là tiểu thư Hầu phủ năm xưa sao?
Rời khỏi Chiến gia, ai sẽ cần một người như ngươi?
Không lạ gì khi Lăng Tiêu thích người khác. Với bộ dạng của ngươi, đến ta là nữ nhân còn thấy phiền, nói chi đến tái giá. Chắc gì sau này không bị người ta bỏ rơi lần nữa.
Hầu phủ này mấy đời vẫn đứng vững, không chừng lại bị ngươi khắc mà sụp đổ…”
“Á!”
Bà ta còn chưa nói hết câu, ta đã tiến lên túm lấy tóc bà, giáng mạnh một cái tát lên mặt:
“Ai cho ngươi lá gan? Ngươi cũng dám nghị luận về Hầu phủ Vĩnh Trung của ta?”
Nói xong, ta tung một cước đá bà ta ngã nhào xuống đất.
07.
Ta vốn xuất thân từ gia đình tướng môn, dù nhiều năm không luyện võ, sức lực vẫn không hề suy giảm. Tưởng thị lập tức ngất đi ngay tại chỗ.
Nhìn thấy bà ta ngất xỉu, ta tiến lên tiếp tục đánh cho bà ta tỉnh lại. Tiếng thét chói tai của bà ta và tiếng chửi rủa của ta vang khắp viện.
Trần thị ban đầu sợ đến cứng người, thấy tình hình như vậy liền vội vàng lao tới ngăn cản.
Thược Dược nhanh chóng chặn trước mặt bà, mỉm cười nói:
“Phu nhân, tiểu thư nhà chúng ta từ nhỏ đã được Hầu gia và Thái hậu cưng chiều quá mức, xuống tay không có chừng mực. Bà tốt nhất không nên tiến lại gần, kẻo tiểu thư vô ý làm tổn thương bà.”
Trần thị bị ngăn lại, còn Tưởng thị dưới tay ta thì bị đánh đến mặt mũi sưng phù, chẳng khác gì đầu lợn.
Miệng bà ta vẫn không ngừng mắng:
“Tô… Tô Vũ Đường, ngươi dám đánh ta… Ta là… là cô mẫu của Đại tướng quân… Lăng Tiêu sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Tô Vũ Đường! Ngươi đang làm gì vậy!”
Không biết ai đã lén đi báo với Chiến Lăng Tiêu. Hắn xuất hiện, giận dữ quát lớn.
Ta đứng dậy, vung cổ tay, lạnh lùng nhìn hắn:
“Ngươi không có mắt sao? Không thấy ta đang làm gì à?”
“Bà ấy là cô mẫu của ta! Ngươi dám đánh bà ấy! Ngươi ngày càng không biết tôn trọng trưởng bối nữa!”
Chiến Lăng Tiêu vừa nói vừa tiến lên, ôm Tưởng thị dậy.
Ta khoanh tay nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
“Chiến Lăng Tiêu, ta vốn dĩ là như vậy. Chỉ là trước đây vì bọn họ là người thân của ngươi, ta mới nhún nhường. Còn giờ, ngươi trong mắt ta chẳng là cái thá gì!”
Hắn sững sờ nhìn ta, dường như muốn tranh luận thêm điều gì, nhưng Tưởng thị trong tay hắn bị thương khá nặng.
“Tô Vũ Đường, chờ ta quay lại, ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Nói xong, hắn ôm Tưởng thị rời đi, phía sau còn có Trần thị vừa khóc vừa lẽo đẽo theo sau.
Ta nghĩ, có lẽ là do ta đã giả vờ quá lâu, khiến Chiến Lăng Tiêu quên mất rằng ta là một người không dễ dàng bỏ qua ân oán.
Ta và Chiến Lăng Tiêu xem như thanh mai trúc mã, quen biết từ nhỏ. Nhưng hắn chỉ là con trai của một quan viên ngũ phẩm, còn ta là nữ nhi của Vĩnh Trung Hầu và Trưởng công chúa.
Khi đó, ta hoàn toàn không xem trọng Chiến Lăng Tiêu. Về thân phận hay thực lực, hắn đều không thể so với ta.
Nhớ khi Thái tử ca ca hỏi ta về Chiến Lăng Tiêu, ta đã hờ hững đáp:
“Không có gì đặc biệt, thân phận không bằng ta, võ nghệ không bằng ca ca ta, học thức cũng chẳng sánh được với Thái tử ca ca.”
Nhưng tất cả đã thay đổi sau một lần đi săn.
Trong buổi săn bắn, ta gặp phải thích khách của địch quốc, bọn chúng nhận ra thân phận của ta.
Khi ta bỏ chạy, không may rơi xuống vách núi. May mắn thay, ta chỉ rơi vào một hang động trên sườn núi. Ta đơn độc trong hang động suốt một ngày một đêm, và Chiến Lăng Tiêu là người tìm thấy ta.
Khi thấy ta, hắn ôm chặt ta, không ngừng vỗ nhẹ lưng ta như để an ủi. Thật ra, chính hắn mới là người đang run rẩy toàn thân.
Như thể hắn đang trấn an ta, lại như đang trấn an chính mình:
“Không sao rồi, không sao rồi.”
Hắn một mình cõng ta từng bước từng bước rời khỏi cánh rừng.
Ta nghe được nhịp tim của hắn, thấy được ánh mắt như mất đi rồi lại tìm lại được của hắn.
Khi ta thiếp đi trên lưng hắn, ta nghe tiếng hắn nghẹn ngào:
“Tô Vũ Đường, may mà nàng không sao.”
Hạt giống tình yêu đầu đời của thiếu nữ cũng bắt đầu được gieo từ khoảnh khắc đó.
Sau này, khi nghe nói Thái hậu muốn tìm một hôn sự thích hợp cho ta, Chiến Lăng Tiêu đã đến gặp ta. Hắn căng thẳng đến mức không thốt nên lời. Đến khi móng tay hắn gần như bấu chặt vào tay mình, hắn mới mở miệng:
“Vũ Đường, ta thích nàng. Nàng có thể đừng gả cho người khác được không? Ta nhất định cả đời này chỉ yêu mình nàng.”
Lời của hắn làm ta cảm động. Ta về nhà làm loạn, nhất quyết đòi gả cho hắn.
Ban đầu, cha mẹ ta không đồng ý. Chiến Lăng Tiêu đã đến tận nhà, thề trước mặt họ rằng đời này hắn chỉ yêu một mình ta, sẽ bảo vệ ta chu toàn.
Mẫu thân không còn cách nào khác, đành vào cung nói rõ với Thái hậu.
Hoàng đế sau khi biết chuyện, cảm thấy việc ta gả cho Chiến gia không xứng với thân phận, nên đã nâng địa vị cho Chiến gia. Phụ thân của Chiến Lăng Tiêu từ ngũ phẩm thăng lên tam phẩm.
Ngày thành thân, Chiến Lăng Tiêu nắm lấy tay ta, lòng tràn đầy niềm vui.
Khi đó, ta nghĩ rằng ta và hắn thật sự sẽ như lời hắn nói, cả đời chỉ một đôi, hắn sẽ mãi mãi chỉ có ta trong mắt.
Ta không phải là người sẽ nhẫn nhịn ngồi đợi hắn quay về.
Khi thấy bóng lưng hắn và Phương Thanh khuất xa, ta lập tức dặn Thược Dược:
“Thược Dược, chuẩn bị xe. Ta muốn mang Vân Thư vào cung.”
Trên đường đi, Vân Thư dựa vào chân ta, đôi mắt đỏ hoe, ngập ngừng nhìn ta.
“Vân Thư, con muốn nói gì?” Ta mở lời trước.
Con bé chớp mắt, giọng khẽ run:
“A nương, có phải vì con là con gái nên a cha mới…”