Giới thiệu truyện
Ngược Dòng
Ta vô cùng căm ghét vị hôn phu què chân của mình.
Chỉ vì hắn, ta luôn bị đám quan quyến cười chê, dẫu cho hắn là một vị Hầu gia tôn quý.
Sau này, dưới sự hậu thuẫn của di nương, ta gom hết can đảm tư thông với một thư sinh nghèo, rồi cùng hắn bỏ trốn.
Nhưng ta lại gửi nhầm chân tình. Thư sinh ấy thi rớt xong liền ngày ngày đánh đập ta.
Sau khi bị hắn đánh ch,t, hắn còn xé rách xiêm y của ta, bịa đặt rằng ta th/ông d/âm với người khác rồi ch.t.
Người nhà xem ta như nỗi ô nhục, để mặc t/hi t/hể ta bị vứt nơi hoang dã.
Cuối cùng, chính vị hôn phu mà ta đã ruồng bỏ lại đứng ra thu nhặt xá/c ta.
Là hắn, ép người nhà ta tổ chức tang lễ cho ta.
Là hắn, không tiếc chống lại thánh chỉ, rời khỏi kinh thành, bắt được tên thư sinh bạc bẽo kia, thay ta b/áo thù.
Hắn nói: “Nàng là thê tử của ta.”
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm còn bị đám quan quyến châm chọc, muốn hủy hôn.
Lần này, ta cười lạnh bước ra: “Ngồi xe lăn thì sao chứ? Chàng vẫn là vị Hầu gia cao cao tại thượng. Sau này ta sẽ là Hầu phu nhân tôn quý. Còn các ngươi, lại là thân phận gì?”
Người vốn luôn cúi đầu kia, bỗng ngẩng lên nhìn ta, trong mắt là ánh sáng chưa từng có.