Giới thiệu truyện
Văn Ngọc
Khi biết mình là nữ phụ độc ác, tôi đang vui vẻ thử váy cưới.
Trong chiếc gương lớn sát đất, ánh mắt mờ tối khó lường của anh trai nuôi Văn Tranh đang dừng lại nơi vạt váy của tôi.
Trước mắt tôi bất chợt hiện lên hàng loạt dòng chữ như đạn bay:
【Đồ ngu nữ phụ, còn đẹp cái gì chứ! Nam chính kết hôn với cô chỉ để truy tìm tung tích nữ chính mà thôi.】
【Không thể đợi nổi ngày nam chính tìm được nữ chính rồi dằn mặt Văn Ngọc một trận nữa!】
【Văn Tranh không phải nam phụ sao? Sao đến giờ vẫn chưa bước vào tuyến tình cảm với nữ chính, còn đang thầm yêu nữ phụ? Tác giả sửa truyện đi!!!】
Một hình ảnh lướt qua đầu tôi, tôi hại nữ chính không thành, bị cả thế giới quay lưng, lạc lõng bước đi trong mưa đêm, cuối cùng bị xe tải đ âm thoi thóp bên vệ đường…
Trời ơi!
Thật quá mức.
Còn kèm cả cảm giác đau!
Tôi run rẩy lắp bắp: “Anh… anh ơi, em không lấy chồng nữa…”
Ánh mắt âm trầm của người đàn ông ấy, bỗng bừng sáng.