Giới thiệu truyện
Ngọn Đèn Tương Tư
Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ.
Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê.
“Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.”
Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn…
Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ.
Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn.
Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả.
Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua.
Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…